Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Lời Hứa

* Rating: K
* Thể loại: Cổ trang
* Tình trạng: Hoàn thành

https://thuyhungblog.files.wordpress.com/2014/07/loihua.png

Nửa đêm, phố xá tĩnh mịch, mọi người đều say ngủ. Nhưng trên mái của tòa lâu phủ bề thế bậc nhất kinh thành vẫn còn có hai tên tiểu tử đang thức.

Một đứa tuổi khoảng mười bốn, mái tóc xõa dài, nho nhã tuấn tú, dáng vẻ thư sinh, trông thật thuận mắt. Tên nó là Hoa Tiêu Cầm.

Đứa còn lại lớn hơn chừng hai, ba tuổi, bị bệnh bạch tạng, tóc trắng, mắt đỏ, dung mạo lạnh lẽo rất chi quái dị. Nó tên Trúc Dược Y.

Chúng đang nằm ngắm trăng, uống rượu, trò chuyện.

- Trăng thanh, gió mát… Giờ đệ đã hiểu tại sao tên “ba mắt” Liễu Kiếm Phi thích trèo lên đây rồi.

Hoa Tiêu Cầm thích thú quay qua nhìn bằng hữu. Trúc Dược Y bèn nhép miệng than:

- Tên lông bông ấy ta nhắc mãi không nghe, cứ ngủ ở trên này thế nào cũng có ngày bị trúng gió cho xem.

Hoa Tiêu Cầm hiền hòa đáp:

- Tại hắn luôn ỷ vào y thuật của huynh mà.

Trúc Dược Y nghe thế chỉ cười gượng một cái xong liền im lặng uống rượu. Hoa Tiêu Cầm cũng nằm yên, đầu gối lên hai tay, ngẫm nghĩ chốc lát lại quay qua nói với tên bạch tạng:

- Giá như lúc này hắn có mặt ở đây thì hay quá.

Trúc Dược Y gật gù:

- Tên lông bông ấy mà ở đây đã ngáy vang nãy giờ rồi.

- Phải, phải…

- Không biết tiếng ngáy của hắn nghe ra sao nhỉ?

Hoa Tiêu Cầm ngồi dậy, ngẩng đầu, nhắm mắt, dường như đang cố tưởng tượng ra thứ âm thanh kia. Đôi tai của Hoa Tiêu Cầm không nghe được, nó là một kẻ điếc, một kẻ điếc chuyên đọc khẩu hình miệng để hiểu người khác nói gì.

Trúc Dược Y biết mình nhỡ lời, thầm tự trách, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bằng hữu vỗ về:

- Tiêu Cầm Nhi, đệ an tâm!

Rồi nó nhìn sâu vào mắt bạn mình, đanh giọng bảo:

- Nhất định ta sẽ tìm được cách chữa lành đôi tai của đệ. Ta hứa đấy.

Hoa Tiêu Cầm mỉm cười, nỗi buồn có lẽ đã tiêu tan:

- Đệ tin huynh. Đệ sẽ chờ, nhất định sẽ chờ.

Hai tên tiểu tử lại tiếp tục vui vẻ uống rượu ngắm trăng, quên cả thời gian, quên cả đêm dài.

LỜI HỨA

Bầu trời chói chang không một bóng mây, vầng dương gay gắt tỏa những tia nắng bỏng rát khiến không khí đã oi bức càng thêm phần khó chịu.

“Quái Y Thủ” Trúc Dược Y khoác tấm áo choàng đen, tay xách theo rương gỗ tiến vào một hoa viên khắp nơi chỉ toàn liễu và trúc. Hoa Tiêu Cầm đang ở đó, nhắm mắt thư thái chơi cổ cầm, say mê hòa vào khúc nhạc. Đôi tay chàng lướt nhẹ trên dây đàn khi trầm khi bổng, dặt dìu êm ái tạo lên giai điệu tựa cơn gió mát xoa dịu trưa hè, làm lòng người nhẹ tênh, thanh thản.

Trúc Dược Y cũng bị cuốn vào thứ thanh âm trong trẻo, thanh khiết ấy. Tâm trí gã chìm đắm trong giấc mộng siêu thanh cho tới khi tiếng đàn ngừng lại và Hoa Tiêu Cầm vui mừng đứng ngay trước mặt.

- Trúc đại ca! Huynh tới sao không chịu lên tiếng?

Trúc Dược Y trả lời:

- Ta không muốn làm phiền nhã hứng của đệ.

Hoa Tiêu Cầm lắc đầu:

- Huynh quá lời, đệ chỉ đang thử qua mấy giai điệu tự nhiên nghĩ ra thôi.

Nói đoạn, chàng nắm tay gã bạch tạng hoan hỷ kéo đi:

- Nào, huynh mau theo đệ! Chúng ta cùng uống trà, hàn huyên.

Thế là họ tiến về phía hậu viên, đến ngồi tại bộ bàn ghế bằng đá được đặt cạnh một cây cổ thụ tán lá xum xuê, rợp bóng che phủ hết xung quanh, chỉ để lọt vài tia nắng mảnh như sợi tơ chiếu qua khiến không gian mát mẻ vô cùng.

Hoa Tiêu Cầm đợi bằng hữu yên vị xong mới rót một chén trà mời rồi nhẹ giọng trách:

- Sau lần cùng tên “ba mắt” phá án ở Phúc Linh tiêu cục, huynh với Phượng Nhi cô nương đi đâu mà bặt vô âm tín vậy?

Trúc Dược Y cười trừ:

- Bọn ta lên tàu lớn đi Tây Dương. Sự việc gấp gáp nên không kịp thông báo cho hai người… Xin thứ lỗi!

Hoa Tiêu Cầm nhướn mày ngạc nhiên:

- Tây Dương!? Huynh tới đấy làm gì? Phải chăng liên quan tới chiếc rương kia?

Trúc Dược Y hỏi ngược lại kẻ đối diện:

- Đệ còn nhớ lời hứa của ta mười lăm năm trước không?

- Mười lăm năm trước…

Hoa Tiêu Cầm thoáng nghĩ ngợi và lập tức biến sắc:

- Huynh… Không lẽ… Không lẽ…

Trúc Dược Y gật đầu rồi lấy từ trong áo ra một hộp nhỏ bằng ngọc bích đưa lên:

- Tiêu Cầm Nhi, đệ xem! Đây là “Vạn Niên Cổ Trùng” cực kì quý hiếm, ta phải dày công bôn ba khắp thiên hạ, mãi mới may mắn tìm được hai con này ở chốn Miêu Cương. Chỉ cần có chúng thì đôi tai của đệ sẽ nghe lại bình thường.

Vừa nói gã vừa mở nắp hộp, bên trong đang chứa hai con trùng lớn cỡ bằng ngón giữa, mình mẩy trong suốt nên thấy được cả một đường chỉ đỏ tươi như máu chạy dọc khắp thân. Chúng vẫn còn sống, nằm cuộn tròn, chậm chạp ăn thảo dược chất đầy trong hộp.

Hoa Tiêu Cầm mơ hồ, lắp bắp:

- Ý… Ý của huynh là…?

Trúc Dược Y không giấu giếm:

- Ta sẽ lần lượt mổ và dùng “Vạn Niên Cổ Trùng” để vá lại màng nhĩ cho đôi tai đệ.

Hoa Tiêu Cầm thất kinh, lặng đi hồi lâu mới ngờ vực thắc mắc:

- Tai đệ bị kẻ xấu làm hỏng từ năm bảy tuổi… Thời gian dài như thế, huynh chắc sẽ thành công chứ?

Trúc Dược Y trân trân nhìn vào hộp ngọc đang cầm trên tay:

- Chính vì thế mới cần chúng, cũng là lý do tới tận bây giờ ta mới có thể chữa trị cho đệ...

Gã đứng dậy, giơ tay trái lên trời, nghiêm giọng thề:

- Ta lấy danh dự bảo đảm với đệ, nếu không thành công sẽ mai danh ẩn tích, quyết không làm lang trung nữa.

Hoa Tiêu Cầm hoảng hốt bước đến can ngăn:

- Không cần phải thế, đệ tin huynh mà.

Chàng đỡ gã bạch tạng ngồi xuống ghế, sau đó quay lại chỗ của mình, nửa đùa nửa thật nói:

- Chẳng qua đệ làm kẻ điếc quá lâu nên đã cảm thấy quen. Huynh biết không, thật tình điếc cũng có cái hay… Giả như, cái gì muốn “nghe” thì ta chú ý nhìn, không muốn “nghe” thì ngoảnh mặt đi nơi khác… Lợi hại biết bao.

Trúc Dược Y hiểu tâm ý bằng hữu, tuy hụt hẫng nhưng vẫn ân cần khuyên:

- Đệ là nhạc sư, có thính giác sẽ tốt hơn nhiều.

Hoa Tiêu Cầm nhếch mép cười khẩy:

- Đấy không phải là vấn đề, chưa bao giờ… Chưa bao giờ.

Tiếp đó, chàng chăm chú ngắm nhìn gã bạch tạng. Thấy gã đã gầy ốm đi nhiều, hai mắt thâm quầng, hốc hác tiều tụy khiến chàng nhạc sư xót xa, bất giác mềm lòng. Chàng rót một chén trà, từ từ đưa lên ngang mũi, nhắm mắt hít nhẹ nhâm nhi xong chậm rãi hỏi:

- Khi nào chúng ta tiến hành?

Trúc Dược Y nghe thế liền tươi tỉnh ra mặt:

- Trong vòng nửa tháng, tùy ý đệ chọn.

Hoa Tiêu Cầm thở hắt, trả lời:

- Không cần! Huynh cứ quyết luôn!

Trúc Dược Y nhíu mày nhìn Hoa Tiêu Cầm, đến khi chàng gật mạnh đầu khẳng định, gã mới đề nghị:

- Được! Vậy cho ta căn phòng kín để chuẩn bị, một canh giờ sau đệ hãy tới đấy gặp ta!

Hoa Tiêu Cầm đồng ý bèn cất tiếng gọi:

- Tiểu Diệp! Tiểu Diệp! Mau tới đây!

Chớp mắt đã có một nàng hầu gái xinh xắn chạy đến khoanh tay, thưa:

- Thiếu gia có việc chi sai khiến?

Chàng nhạc sư nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Muội mau đưa Trúc đại phu đến căn phòng nhỏ phía tây, ở lại nghe ngài ấy sai bảo!

Tiểu Diệp nhận lệnh, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường, Trúc Dược Y cũng xách rương nối gót. Chỉ còn Hoa Tiêu Cầm ngồi lại nơi đây, chàng tiếp tục gảy đàn, giai điệu vẫn hay, vẫn đầy mê hoặc song chứa chan tâm sự.

Dây đàn bất ngờ đứt đoạn, tiếng nhạc biến mất, chỉ lưu lại sự tiếc nuối, đượm buồn.

…..

Trong lúc đó, gã bạch tạng theo chân nàng hầu gái bước vào căn phòng nhỏ nằm cách xa hoa viên, trong phòng chỉ kê đúng một chiếc giường cùng một bộ bàn ghế, đơn sơ mà sạch sẽ.

Gã bạch tạng đặt chiếc rương xuống, cởi áo khoác, bảo:

- Diệp cô nương! Phiền cô mang cho ta hai bếp lửa, một nồi nhỏ, một siêu thuốc, với một chậu nước sạch tới đây!

Tiểu Diệp vâng dạ chạy đi, thoắt cái đã chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì, xong xuôi nàng lễ phép hỏi:

- Trúc đại phu, còn cần chi không?

Trúc Dược Y xua tay rồi lấy một bọc dược liệu cất sẵn trong ngực áo, sắc trên siêu thuốc kèm nửa bát nước sạch.

Kế tiếp, gã tháo hồ lô đang dắt bên hông đổ vào nồi đun sôi, hồ lô ấy đựng toàn rượu nặng, đun lên mùi rượu càng nồng thêm.

Cuối cùng, gã cúi xuống cẩn thận mở rương ra sắp xếp, trong đó đang chứa hai vật: vật lớn là một thấu kính lớn có chân đỡ bằng đồng, vật nhỏ hơn gồm nhiều thấu kính từ to đến bé xếp chồng lên nhau lại có quai đeo trông rất thú vị.

- Trúc đại phu, đây là cái gì?

Tiểu Diệp tò mò chỉ vào những vật kì lạ kia. Trúc Dược Y bèn giới thiệu:

- Đây là kính phóng đại của Tây Dương.

Kế đó, gã lấy vật nhỏ hơn đeo lên đầu, dùng tay gạt phần thấu kính xuống ngang tầm mắt:

- Thiếu nó ta khó lòng mà mổ tai cho công tử nhà cô được.

Tiểu Diệp tỏ vẻ vô cùng bàng hoàng:

- Ngài… Ngài định mổ tai của thiếu gia sao?

Trúc Dược Y xác nhận, ngữ điệu đầy mệt mỏi:

- Phải! Quả thật chẳng còn cách nào khác.

Tiểu Diệp lặng người, đôi mắt long lanh, lệ như muốn rơi. Trúc Dược Y chau mày:

- Sao vậy? Cô nương không tin vào y thuật của ta ư?

- Không, không, tiểu nữ nào dám… Trúc đại phu mà ra tay thì chắc chắn thành công, song… Song sau đấy gương mặt anh tuấn của thiếu gia sẽ có một vết sẹo…

Tiểu Diệp run rẩy trả lời. Trúc Dược Y liền trấn an:

- Cô nương đừng lo! Chỉ cần theo làn xếp giữa da với cơ bắp, dùng động tác thật nhanh chính xác rạch một đường thì sau khi lành vết mổ sẽ hoàn toàn không để sẹo.

Nói đoạn, gã mở toang chiếc áo khoác nặng nề của mình, thì ra hai bên áo cài theo rất nhiều lọ thuốc, kim châm cùng một bộ dao nhỏ bằng bạc bóng loáng, lưỡi mỏng như lá lúa. Gã tháo lấy hai con dao cho vào nồi rượu đang sùng sục sôi:

- Tuy nhiên phải dùng loại dao thật sắc bén như thế này mới được.

Tiểu Diệp lúc này đã có vẻ an tâm, nàng lẳng lặng đến ngồi bên siêu thuốc canh chừng. Khi thuốc sắc xong, một canh giờ cũng thấm thoát trôi qua, tiếng gõ cửa vang lên và Hoa Tiêu Cầm đẩy cửa bước vào.

- Đệ luôn là người đúng hẹn.

Trúc Dược Y tấm tắc. Hoa Tiêu Cầm chỉ cười buồn đáp lễ, nét mặt xem chừng còn có chút do dự, bước chân khá nặng nề. Gã bạch tạng liền ôn tồn hỏi:

- Đệ hối hận sao?

Hoa Tiêu Cầm khẽ lắc đầu, đưa tay mân mê vành tai:

- Chỉ là đệ đang thưởng thức cảm giác làm người điếc lần cuối...

Chàng hít một hơi thật dài xong chầm chậm bảo:

- Chúng ta bắt đầu thôi!

Trúc Dược Y không chần chừ nữa, gắp một con “Vạn Niên Cổ Trùng” từ hộp ngọc đặt lên đĩa sứ, nhỏ vào thân nó một giọt rượu nóng. Kì lạ thay, giọt rượu vừa rơi xuống là toàn thân con “Vạn Niên Cổ Trùng” tức thì tan chảy như băng phiến, chỉ còn sót lại sợi tơ đỏ cùng một mảnh da nhỏ đục màu. Gã bạch tạng nhìn hai thứ ấy, lẩm bẩm:

- Nhiêu đây chỉ đủ dùng ở một bên tai nên mình nhất định không được phép thất bại.

Rồi gã quay sang yêu cầu Tiểu Diệp:

- Cô nương mau ra ngoài canh gác, đừng để ai làm phiền bọn ta!

Nàng hầu gái vâng lệnh lui đi.

Cửa phòng đóng lại, cuộc chữa trị bắt đầu diễn ra.

…..

Suốt mấy tuần sau khi mổ, Trúc Dược Y luôn kề cận chăm sóc Hoa Tiêu Cầm, gã tự tay sắc thuốc, thay băng, rửa vết thương cho bằng hữu. Thậm chí ngay cả khi chàng nhạc sư đã ngủ say, gã cũng ở lại, ngồi bên cạnh giường trông chừng, không rời nửa bước.

Cứ như thế cho đến một ngày:

- Sao rồi? Đệ còn đau không? Đã nghe được ta nói gì chưa?

Trúc Dược Y vừa hỏi vừa gỡ đoạn băng cuối trên tai trái của Hoa Tiêu Cầm, tai chàng lộ ra tuy hơi ửng đỏ nhưng vết mổ đã lành và tuyệt đối không thấy vết sẹo nào.

Đột nhiên, đôi mắt chàng mở to, gương mặt sa sầm, lo lắng, sợ hãi khiến gã bạch tạng cực kì căng thẳng:

- Tiêu Cầm Nhi, đệ sao vậy?

Hoa Tiêu Cầm mấp máy môi, cười mà như không:

- Đệ nghe được rồi, tai trái của đệ nghe lại được rồi…

Trúc Dược Y như vẫn chưa tin, lay bạn gặng hỏi:

- Thật chứ? Đệ nói thật chứ?

Hoa Tiêu Cầm gật nhẹ đầu. Thấy thế, Trúc Dược Y đắc ý đứng luôn dậy, cười lớn:

- Hay lắm! Hay lắm! Chỉ cần một lần mổ nữa thì tai kia của đệ cũng sẽ nghe lại được thôi.

Hoa Tiêu Cầm lặng thinh, ưu tư nhìn bằng hữu, vô hồn phó mặc tất cả cho bạn mình.

Chàng nhạc sư điếc rốt cuộc đã không còn nữa rồi.

-o0o--o0o--o0o--o0o--o0o-

Tiết trời âm u, mưa lất phất rơi.

Mãi hôm nay, Trúc Dược Y mới có dịp đến thăm Hoa Tiêu Cầm. Gã đội mưa, bước vội, nóng lòng muốn biết hơn ba tháng qua bằng hữu của mình đã sống như thế nào? Có quen với việc nghe được lại hay chưa? Gã cũng rất háo hức muốn thưởng thức những nhạc khúc mà cái thính giác mới ấy đã giúp chàng nhạc sư viết ra, vì chắc chắn chúng sẽ là những tuyệt phẩm độc nhất vô nhị… Tuy nhiên:

- Trúc đại phu! Tiếc quá, thiếu gia hiện giờ không có nhà.

Tiểu Diệp cúi đầu, buồn bã thông báo. Trúc Dược Y thất vọng ra mặt:

- Đệ ấy đi đâu? Ta nhớ lễ mừng của Hoa lão gia kết thúc từ tuần trước mà.

Tiểu Diệp ngập ngừng trả lời:

- Vâng... Tại vì… Tại vì trên đường đi, thiếu gia tình cờ gặp được Liễu… Liễu công tử nên mới lâu la như vậy.

Trúc Dược Y tắc lưỡi chán nản:

- Hai tên ấy lại lang thang rồi. Thôi! Để khi khác ta ghé.

Dứt lời, gã quay người bỏ đi. Tiểu Diệp liền theo sau tiễn biệt, họ bước được mấy bước thì sấm nổ vang rền, gió mưa tầm tã. Gã bạch tạng đành dừng lại, đề nghị:

- Hình như sắp có bão. Cô nương cảm phiền cho ta ở đây qua đêm được chứ?

Tiểu Diệp ngỡ ngàng, phân vân giây lát mới miễn cưỡng ưng thuận. Nàng dẫn gã bạch tạng đến một gian phòng lớn gần đó và bảo:

- Trúc đại phu hãy ở đây nghỉ ngơi, để tiểu nữ đi chuẩn bị cơm nước mời ngài.

Nàng hầu gái khom người lui ra. Trúc Dược Y đến bên cửa sổ ngắm mưa chờ đợi. Không bao lâu sau, cơm canh được bưng lên.

- Trúc đại phu! Xin mời dùng cơm!

- Đa tạ! Cô nương cứ để đấy! Ta chưa đói.

Trúc Dược Y ngồi trên thành cửa sổ, trầm giọng hỏi:

- Dạo này công tử nhà cô vẫn khỏe chứ?

Tiểu Diệp hời hợt đáp:

- Thưa, thiếu gia vẫn khỏe.

Trúc Dược Y lại thắc mắc:

- Đệ ấy vẫn gảy đàn, thổi tiêu, vẫn viết nhạc đều đều chứ?

Tiểu Diệp ngắn gọn trả lời:

- Dạ vâng.

Trúc Dược Y tỏ vẻ mãn nguyện:

- Đệ ấy từng dặn ta với cô nương đừng nói cho ai biết việc mình nghe lại được để làm quà mừng Hoa lão gia, bây giờ hẳn mọi người đều đã biết và chung vui với đệ ấy rồi.

Tiểu Diệp chỉ cúi gầm mặt, lặng im. Trúc Dược Y đoán rằng nàng hầu gái đang buồn nhớ Hoa Tiêu Cầm nên cũng không muốn nói gì nữa mà tiến lại bàn dùng cơm.

Không gian trở lên ảm đạm, não nề.

Sau khi cơm nước xong xuôi, gã bạch tạng lên giường nằm nghỉ, đã lâu gã chưa được ngủ ngon như vậy, không biết là vì quá mệt nhọc hay là bởi trận mưa lạnh ngoài hiên.

…..

Sáng sớm hôm sau, trời tạnh mưa, Trúc Dược Y thức dậy tạm biệt Tiểu Diệp rồi lên đường về nhà. Gã vừa đi được một đoạn thình lình từ đâu một bóng đen phóng ra chắn ngay trước mặt:

- Lão Trúc! Lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ?

Bóng đen ấy là một nam nhân, giữa trán có sẹo đỏ. Hắn không phải ai khác, chính là “Tam Nhãn Thần Thám” Liễu Kiếm Phi.

- Cái tên lông bông này!

Thấy bằng hữu xuất hiện, Trúc Dược Y tuy rất vui mừng nhưng vẫn cau có mắng:

- Nhà ngươi thích hù dọa kẻ khác lắm hả!?

Liễu Kiếm Phi cười xòa, lảng qua chuyện khác:

- Huynh tới thăm lão Hoa à?

Trúc Dược Y ậm ừ, ngó nghiêng một vòng xong nheo mắt hỏi:

- Đệ ấy đâu? Sao không đi cùng ngươi?

Liễu Kiếm Phi gãi đầu ngơ ngác:

- Lão Hoa ư!? Mấy tháng nay tôi đâu có gặp hắn.

- Chết!

Trúc Dược Y sửng sốt, tức khắc quay trở lại hoa viên, Liễu Kiếm Phi hớt hãi chạy theo. Khi đến nơi, họ không lên tiếng mà lặng lẽ đi sâu vào trong vườn thì bắt gặp Tiểu Diệp đang bê một chậu đồng từ một căn phòng nhỏ bước ra.

- Diệp cô nương!

Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Diệp hoảng hồn đánh rơi chậu đồng xuống đất, máu tanh lênh láng đổ khắp nơi.

- Trúc đại phu… Liễu công tử… Đừng vào! Đừng vào đây!

Tiểu Diệp run lên bần bật, mếu máo van xin. Biết là có chuyện, hai gã nam nhân tức tốc đạp cửa vào phòng. Cảnh tượng bên trong thật thảm thương: Hoa Tiêu Cầm đang nằm rên rỉ trên giường, đầu quấn đầy băng, chỉ để hở ra gương mặt tái nhợt, héo khô.

- Tiêu Cầm Nhi!

- Lão Hoa!

Hai gã nam nhân đau đớn lao đến giường bệnh. Trúc Dược Y vội vàng bắt mạch và không ngừng động viên bằng hữu:

- Đệ không sao đâu! Ta sẽ chữa cho đệ… Sẽ mau khỏe lại thôi!

Rồi gã quay sang lớn tiếng quát nàng hầu gái:

- Tại sao đệ ấy lại thành thế này? Tại sao?

Tiểu Diệp nước mắt ràn rụa, kể:

- Là… Là do thiếu gia từ khi nghe lại được đã không thể gảy đàn, thổi tiêu, đã không thể viết nhạc được như xưa... Lại thêm việc mấy hôm trước đi dự sinh thần lão gia, thiếu gia vô tình nghe được sự thật về kẻ đã phá hư đôi tai của người nên…

Nàng gục xuống, khóc nức nở:

- Nên người đã nghĩ quẩn mà tự đâm thủng màng nhĩ của mình…

Trúc Dược Y chua xót ôm bằng hữu vào lòng:

- Ta đã hại đệ … Ta đã hại đệ rồi…

Hoa Tiêu Cầm thều thào khó nhọc:

- Không phải lỗi của huynh… Không phải đâu…

Nói hết mấy câu, chàng ngất lịm. Mất máu và nhiễm trùng, chàng nhạc sư chỉ còn thoi thóp thở mà thôi.

- Ta đã làm gì thế này…!?

Trúc Dược Y bi phẫn ngửa mặt, hét lớn. Liễu Kiếm Phi chết lặng, thầm mong đây chỉ là một giấc mơ.

Thời gian như ngừng trôi.

02-08-2013

HẾT 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét