* Thể loại: Kiếm hiệp
* Tình trạng: Hoàn thành
* Tình trạng: Hoàn thành
Đầu đông, tiết trời se lạnh, tuyết lất phất
rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất theo từng nhịp gió thổi qua.
Cảnh vật nhanh chóng phủ một màu tuyết trắng.
Hơi thở từ mũi miệng biến thành làn khói mỏng.
Trên con đường vắng vẻ, giờ đây chỉ có một thứ cảm giác u ám đến kì lạ hiện diện, thứ cảm giác ấy dường như phát ra từ một người đang ngồi trên cỗ xe ngựa cọc cạch lăn bánh.
Người ngồi trên xe là một nữ nhân.
Nữ nhân này dung mạo mỹ miều, dáng vẻ khỏe khoắn, không những rất có khí chất của bậc nữ trung hào kiệt, mà lai lịch cũng chẳng phải tầm thường. Nàng họ Mục tên gọi Bất Lãm, là đồ đệ độc nhất của đại bổ khoái Dương Nhị Lang - đứng đầu “Thiên hạ tứ hùng” uy chấn bốn phương.
Theo chân sư phụ, nàng trở thành bổ khoái, còn là một vị bổ khoái cực kỳ bảo thủ, bảo thủ đến cố chấp, cố chấp đến lạnh lùng. Vì thế mà nổi danh khắp nơi, trong Lục Phiến Môn chỉ dưới trướng một người, địa vị, quyền lực không thể coi thường.
Nàng đang đi đâu giữa thời tiết như vậy? Cỗ xe cọc cạch kia rốt cuộc chứa gì?
Đáp án hiện tại chỉ có nàng mới biết.
Cảnh vật nhanh chóng phủ một màu tuyết trắng.
Hơi thở từ mũi miệng biến thành làn khói mỏng.
Trên con đường vắng vẻ, giờ đây chỉ có một thứ cảm giác u ám đến kì lạ hiện diện, thứ cảm giác ấy dường như phát ra từ một người đang ngồi trên cỗ xe ngựa cọc cạch lăn bánh.
Người ngồi trên xe là một nữ nhân.
Nữ nhân này dung mạo mỹ miều, dáng vẻ khỏe khoắn, không những rất có khí chất của bậc nữ trung hào kiệt, mà lai lịch cũng chẳng phải tầm thường. Nàng họ Mục tên gọi Bất Lãm, là đồ đệ độc nhất của đại bổ khoái Dương Nhị Lang - đứng đầu “Thiên hạ tứ hùng” uy chấn bốn phương.
Theo chân sư phụ, nàng trở thành bổ khoái, còn là một vị bổ khoái cực kỳ bảo thủ, bảo thủ đến cố chấp, cố chấp đến lạnh lùng. Vì thế mà nổi danh khắp nơi, trong Lục Phiến Môn chỉ dưới trướng một người, địa vị, quyền lực không thể coi thường.
Nàng đang đi đâu giữa thời tiết như vậy? Cỗ xe cọc cạch kia rốt cuộc chứa gì?
Đáp án hiện tại chỉ có nàng mới biết.
TRUY CẦU
Một khu rừng lớn, một mặt hồ băng.
Tiếng ngựa hí vang, cỗ xe dừng lại.
Mục Bất Lãm thắng cương, đảo mắt nhìn quanh nhưng thủy chung vẫn chỉ có tiếng gió thổi mỗi lúc một mạnh.
- Đã hai ngày không chút động tĩnh, chẳng lẽ mình tính toán sai!?
Nàng thở dài, tháo túi da đựng rượu nhỏ cột bên đai lưng, đưa lên miệng uống liền mấy hớp cho ấm người rồi xuống xe, lơ đãng ngắm mặt hồ băng rộng lớn.
Bất giác nàng nhớ lại một chuyện.
Chuyện ấy vừa xảy ra cách đây mấy hôm, ở một tửu lâu sang trọng nằm cạnh Tây Hồ. Tại đó, trong gian phòng khách thượng hạng, nàng đang ngồi đối diện với một người, cùng uống rượu, cùng trò chuyện bên cửa sổ.
Người này là một nam nhân phong nhã, trẻ tuổi; chàng chính là Trương Luân - đại thiếu gia của Phúc Linh tiêu cục nức tiếng gần xa.
- Trương công tử! Đệ vừa vận tiêu từ Hoa phủ về đã hẹn tỷ ra đây, chắc không phải chỉ để uống rượu suông thôi chứ?
Mục Bất Lãm rót rượu mời bằng hữu, điệu bộ chẳng khác gì bậc trượng phu. Trương Luân hai tay kính cẩn nhận bát rượu, song chàng đặt xuống bàn mà thong thả nói:
- Mục bổ đầu, đệ có tin này ắt hẳn tỷ rất muốn biết.
Mục Bất Lãm uống một hơi cạn sạch bát rượu đầy.
- Đệ ngoài chim bồ câu còn có tin gì hay?
Tuy giọng điệu nữ bổ khoái pha chút giễu cợt nhưng Trương Luân vẫn mỉm cười, ân cần tiếp rượu cho nàng ta rồi ôn tồn đáp:
- Là tin về Tâm Vô Huyết, theo tỷ vậy đủ hay chưa?
Mục Bất Lãm kinh ngạc, bát rượu vừa cầm lên đã đặt ngay xuống, tỏ vẻ ngờ vực:
- Có phải tên sát thủ đã mất tích sau khi giết chết khâm sai đại nhân Thượng Quan Chánh Lộ hơn tám năm trước?
Trương Luân gật đầu xác nhận:
- Không sai! Đích thị “Giang hồ vô nhị sát thủ” Tâm Vô Huyết.
Mục Bất Lãm khẩn trương thúc giục:
- Hay lắm! Đệ biết được gì mau thuật lại hết cho tỷ!
Trương Luân vâng dạ, chậm rãi kể:
- Đệ ở Hoa phủ tình cờ nghe loáng thoáng rằng Tâm Vô Huyết được một kẻ nào đó thuê đi giết tên ác hào Đại Khẩu Cửu hiện đang bị tạm giam trong nhà lao của huyện Vạn Hưng… Tin chỉ có bấy nhiêu, hi vọng không làm tỷ thất vọng.
Mục Bất Lãm nhướn mày:
- Đệ nghe tin này từ ai, chắc chắn chứ?
Trương Luân trả lời không chút giấu diếm:
- Là từ “Quái y thủ” Trúc Dược Y, đệ tới nơi được nửa ngày thì huynh ta cũng tới. Nói ra thật xấu hổ, thông tin này do đệ vô tình nghe lén được khi Trúc Dược Y trò chuyện với Hoa Tiêu Cầm, hình như bọn họ định nhờ Liễu Kiếm Phi tìm giúp Tâm Vô Huyết để ngăn cản, không cho hắn hành động.
Mục Bất Lãm gật gù:
- Trúc Dược Y vốn là hảo bằng hữu của Tâm Vô Huyết, chuyện này có lẽ là thật.
Kế đó thì khó chịu, lẩm bẩm:
- Hừ! Liễu Kiếm Phi… Lại là Liễu Kiếm Phi!
Nàng lặng thinh, suy nghĩ chốc lát mới thắc mắc nhìn Trương Luân:
- Kẻ trả được mức giá khiến Tâm Vô Huyết đã mất tích bấy lâu tái xuất giang hồ nhất định không đơn giản, đệ có nghe được gì về hắn không?
Chàng tiêu sư lắc đầu:
- Đệ không thấy họ nhắc tới.
Mục Bất Lãm nghe vậy liền đập bàn, cười lớn:
- Không sao! Chuyện đó hiện giờ chưa quan trọng. Quan trọng là thông tin của đệ rất hữu ích, lần này tỷ lại có thể lập công to.
Trương Luân ngạc nhiên:
- Tỷ định bắt Tâm Vô Huyết về quy án?
Mục Bất Lãm vỗ ngực khẳng định:
- Chính xác! Dù sống hay chết tỷ cũng sẽ mang được hắn giao cho sư phụ.
Trương Luân lộ vẻ hiếu kì:
- Tỷ định bắt hắn như thế nào?
Mục Bất Lãm xua tay:
- Không phải việc của đệ, đừng tò mò!
Nàng đanh giọng nhấn mạnh:
- Tỷ nhất định sẽ đích thân bắt được tên sát thủ, đích thân nẫng tay trên của Liễu Kiếm Phi, nhất định một mình tỷ không thêm ai khác... Bằng mọi giá.
Thấy thái độ của nữ bổ khoái như vậy, Trương Luân không dám hỏi thêm nữa mà cẩn thận lấy từ trong ngực áo một vật đưa cho nàng ta:
- Tỷ giữ lấy cái này để phòng thân!
Đó là một lọ sứ nhỏ trắng muốt, bên trong chứa đầy những viên thuốc tròn, bé bằng hạt đậu, trong suốt như nước và cực kỳ thơm mát.
Mục Bất Lãm vừa cầm lọ thuốc ngắm nghía, vừa liếc qua thăm dò chàng tiêu sư:
- Đây phải chăng là “Thủy tinh ngọc châu đơn” do Trúc Dược Y bào chế?
Trương Luân hào sảng:
- Đúng thế! Đệ được Hoa Tiêu Cầm tặng cho lọ thuốc quý này. Tỷ cứ giữ lấy mà dùng!
Chân mày Mục Bất Lãm khẽ cau lai:
- Đệ không tin vào võ công hay tài trí của tỷ sao?
Trương Luân vội đáp:
- Tỷ đừng hiểu lầm! Đệ nào có ý này, chẳng qua…
Mục Bất Lãm đứng phắt dậy, không đợi bằng hữu nói hết câu đã cầm lọ thuốc vứt thẳng xuống Tây Hồ, xong ngồi xuống phủi tay, căn dặn:
- Trúc Dược Y là bằng hữu của Tâm Vô Huyết và Liễu Kiếm Phi nên dĩ nhiên hắn cũng chẳng ra thể thống gì. Thứ thuốc ô tạp của hắn, ta không nên động tới!
Tiếp đó, nàng uống cạn luôn hai bát rượu trên bàn rồi hạ giọng hỏi:
- Đệ không giận tỷ chứ?
Trương Luân cúi đầu, gượng cười:
- Mục bổ đầu xin chớ lo nghĩ. Tỷ từng cứu mạng phụ mẫu của đệ, ơn nghĩa không kể sao cho hết, lọ thuốc nhỏ nhoi kia có sá gì.
Nói đoạn, chàng quay qua ngắm mặt Tây Hồ xanh biếc từ khung cửa sổ, yên lặng một lúc mới trầm tư lên tiếng:
- Tỷ có biết Giả đại ca vì mong nhớ mà thường xuyên bỏ đi tìm tỷ không?
Mục Bất Lãm biến sắc, khẽ ậm ừ. Trương Luân thấy thế liền xót xa hỏi như trách móc:
- Vậy tại sao tỷ luôn tránh mặt, không chịu gặp khiến cho huynh ấy đau lòng sinh bệnh liên miên?
- Huynh… Huynh ấy bị bệnh à?
Mục Bất Lãm nhắm nghiền hai mắt giấu vẻ hoang mang; nàng hít một hơi thật dài cố tỏ ra điềm nhiên:
- Đệ hãy khuyên huynh ấy cố gắng tịnh dưỡng. Bắt được Tâm Vô Huyết, tỷ sẽ tới thăm ngay.
Trương Luân hụt hẫng, cười buồn:
- Lẽ nào lại là vì Liễu Kiếm Phi?
Mục Bất Lãm nghiến răng, đùng đùng nổi đóa:
- Phải, tại hắn, là tại hắn… “Tam nhãn thần thám” cái thá gì? Chỉ là một tên lông bông phá được có mấy vụ án nhỏ cớ sao lại được sư phụ với mọi người coi trọng, tán tụng? Trong khi tỷ, chính tỷ mới là kẻ một thân một mình tiến đánh “Hắc cốt động” giết sạch đám cướp hung bạo trốn bên trong, cũng chính tỷ đích thân chặt thủ cấp của ba tên dâm đạo xấu xa “Tam Đa lão nhân”…
Nàng nắm chặt tay, nhíu mày phẫn uất:
- Ác tặc chết dưới đôi bàn tay này của tỷ đếm mãi không hết, lập biết bao đại công thế mà không bằng cái tên họ Liễu ấy ư?
Nàng tức giận vớ lấy bát rượu ném mạnh xuống đất làm nó vỡ tan tành. Trương Luân ngồi im chờ cho nữ bổ khoái phát tiết xong mới dịu giọng đề nghị:
- Mục bổ đầu, đệ trước giờ đều kính trọng, xem tỷ như ruột thịt nên có thể cho đệ nói một lời thật lòng được không?
Mục Bất Lãm lúc này đã bình tâm trở lại:
- Ta sao có thể trách lời nói thẳng của đệ được.
Trương Luân thành thật nói:
- Đệ đã hiểu tại sao Liễu Kiếm Phi luôn hơn tỷ. Hắn hơn tỷ nhiều lắm, nhiều lắm…
Nữ bổ khoái sững sờ, từng câu từng lời như sét đánh ngang tai.
...o0o…
Đột nhiên, một âm thanh xuất hiện kéo Mục Bất Lãm thoát khỏi hồi ức, trở về thực tại:
- Khụ! Khụ! Khụ!
Đó là một tiếng ho từ trong cỗ xe ngựa vọng ra. Nữ bổ khoái vội vàng bước đến, vén chiếc màn che, nhìn vào. Thì ra Đại Khẩu Cửu đang mê man nằm co ro ở đó, trên thân thể phương phi đầy những vết tím bầm, lại thêm mang xiềng xích khiến cho mỗi lần lão trở mình phải thống thiết kêu rên:
- Ôi… Ôi…!
Mục Bất Lãm thấy tên phú hào ác bá một thời giờ đây trông thật thảm hại, bèn tặc lưỡi:
- Đại Khẩu Cửu ơi Đại Khẩu Cửu! Cho dù không vì Tâm Vô Huyết thì sớm muộn gì ta cũng tới lấy mạng chó của lão. Chi bằng hãy giúp ta làm mồi nhử hắn, coi như tích chút công đức vậy!
Bỗng gió lạnh lại thổi qua, nàng quay lại, đắc ý cười:
- Cuối cùng cũng tới.
Vừa dứt lời thì một bóng đen thình linh phóng đến. Bóng đen ấy là một hắc y nhân, không rõ mặt mũi, tay mang trường kiếm.
- Tâm Vô Huyết! Mau theo ta về Lục Phiến Môn quy án!
Mục Bất Lãm nghiêm giọng quát rồi lập tức cầm nhuyễn tiên lao lên động thủ trước. Từng chiêu từng thức nàng đánh ra đều lăng lệ, ảo diệu khôn lường; song kỳ lạ thay, kẻ địch chỉ bay nhảy tránh né chứ nhất quyết không chịu phản đòn.
Cứ như thế qua mười hiệp, Mục Bất Lãm bất mãn vì đối phương không đánh trả liền lên tiếng:
- Nghe đồn “Giang hồ vô nhị sát thủ” chưa từng tấn công nữ nhi và trẻ nhỏ, xem như cũng có chút khí phách. Nếu ngươi biết điều chịu trói, ta sẽ nương tình!
Hắc y nhân chỉ đứng yên không trả lời, ánh mắt đăm đăm ngắm nghía đối phương khiến Mục Bất Lãm đỏ mặt tía tai, vừa thẹn vừa giận:
- Khốn kiếp! Dám coi thường ta!
Nàng nổi trận lôi đình tiếp tục xuất chiêu, nhuyễn tiên trên tay lần này còn dữ dội, nguy hiểm hơn trước; hệt như một loài ác long quyết săn cho bằng được mạng con mồi. Tuy nhiên, hắc y nhân thân pháp chẳng hề tệ, trường kiếm vẫn cầm cự, chỉ thủ không công.
Mấy mươi hiệp nữa lại trôi qua, điều gì đến sẽ phải đến.
Một kẻ dù có thân pháp cực cao mà cứ mãi tránh né, cũng sẽ đến lúc bị trúng đòn.
Đây chính là lúc đó, ác long đã bắt được mồi, nhuyễn tiên đã siết quanh cổ hắc y nhân.
Mục Bất Lãm “Hừ!” một tiếng, vận kình kéo mạnh, hất văng đối thủ lên không trung rồi thu nhuyễn tiên về. Hắc y nhân rớt xuống mặt đất, cổ đầm đìa máu, đau đớn hét la:
- Aaaa…!
- Thanh âm này… Lẽ nào… Lẽ nào?
Mục Bất Lãm chạy đến chỗ hắc y nhân, tháo tấm khăn che trên mặt hắn và thất thần nhận ra diện mạo quen thuộc của một người lâu nay nàng vẫn luôn trốn tránh:
- Giả Dung? Sao lại là huynh? Tại sao?
Giả Dung hai tay ôm cổ, khó nhọc mấp máy môi:
- Ta… ta chỉ còn cách này để… để có thể gặp muội.
Mục Bất Lãm ngấn lệ, run rẩy xé vạt áo cầm máu cho tình lang:
- Huynh là đồ ngốc! Đồ đại ngốc!
Bất ngờ, một gã nam nhân từ đâu bước đến, cất lời mỉa mai:
- Mục bổ đầu còn máu lạnh hơn lão tử. Chà! Bổ khoái và sát thủ xem chừng cũng chẳng khác nhau mấy đâu.
Gã mới thật sự là “Giang hồ vô nhị sát thủ”, là mục tiêu thật sự của nữ bổ khoái nhưng bây giờ Mục Bất Lãm mặc kệ tất cả, chỉ ngồi thừ tại chỗ bất lực nhìn tình lang nằm thoi thóp yếu dần.
- Truyền kỳ Giả công tử theo đuổi Mục bổ đầu bao nhiêu năm qua thật đáng ngưỡng mộ. Hôm nay chịu một chút thương tích mà đổi được tấm chân tình của mỹ nhân kể cũng xứng đáng.
Tâm Vô Huyết vỗ tay tấm tắc, đoạn tiến đến cỗ xe ngựa, ngồi vào vị trí phu xe. Chợt, gã lấy từ trong người ra một vật nhỏ ném xuống đất:
- Bọn tiểu tử Trúc, Liễu, Hoa đang ở khách điếm đầu thành.
Lời còn chưa dứt, bóng dáng gã đã mất hút trong màn tuyết trắng.
Mục Bất Lãm lau vội nước mắt, mừng rỡ vồ lấy vật mà gã sát thủ vừa bỏ lại. Đó là nửa lọ “Thủy tinh ngọc châu đơn”.
- Chàng ngốc! Huynh sẽ không sao đâu!
Nàng tức khắc cho Giả Dung dùng thuốc rồi đứng dậy cõng tình lang trên lưng.
- Trúc Dược Y đang ở gần đây. Huynh sẽ được cứu, sẽ được cứu thôi.
Từng bước chân nặng nề hằn trên mặt tuyết. Mục Bất Lãm đem tất cả tâm tư dồn vào sức nặng trên lưng mình.
Nàng đã hiểu ra nhiệt huyết từ trước đến giờ chỉ để theo đuổi danh vọng không sánh bằng một phần quyết tâm phải cứu chữa được cho Giả Dung.
Vì chàng ta mới là tín niệm nàng cần gìn giữ suốt cuộc đời này.
17-11-2013
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét