Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Tương Tư

* Rating: K
* Thể loại: Cổ trang 
* Tình trạng: Hoàn thành

https://thuyhungblog.files.wordpress.com/2014/07/539768_536088643078494_1679647808_n.jpg

Người ta nói ở kinh thành có một nơi mà hầu như mọi nam nhân trên đời đều ao ước được ghé đến dù chỉ một lần. Nơi ấy là Xuân Miên Lâu - chốn mua vui nức tiếng bậc nhất thiên hạ.

Bộ Xuyên Tâm đang cưỡi con lừa nhỏ của mình thong thả bước đến trước cổng Xuân Miên Lâu, gã chẳng phải ngoại lệ, cũng như bao đấng mày râu khác hiếu kì tìm đến nơi đây.

- Xuân miên bất giác hiểu… Quả là cái tên hay.

...o0o…

Quang cảnh bên trong thật lộng lẫy. Bước qua cổng chính có một khoảng sân to rộng trồng đầy hoa lá muôn màu, tỏa hương ngào ngạt. Đi hết khoảng sân ấy thì đến Xuân Miên Lâu tráng lệ. Tầng thứ nhất là một sân khấu kinh kịch lớn, đang ca múa, tấu nhạc rộn ràng, bên dưới xếp bàn ghế, bên trên là vọng lầu đều chật ních quan khách ngồi xem. Chốc chốc, họ lại vỗ tay tán thưởng làm không khí càng thêm náo nhiệt, ồn ã.

Bộ Xuyên Tâm được một cô nương cầm đèn lồng dẫn đường đi tới con đường nhỏ hướng ra trang viên phía sau. Nơi đó có một hồ nước lấp lánh phản chiếu ánh trăng. Hai người đi qua chiếc cầu cong vắt ngang mặt hồ, bỗng nàng nói nhỏ:

- Ồ! Vị công tử kia vẫn chưa chịu về nữa.

Bộ Xuyên Tâm tò mò:

- Có chuyện gì thế?

Nàng chỉ vào mái đình hóng mát bên hồ:

- Công tử xem! Vị khách kia đã tới đây từ rất sớm, bỏ cả ngàn lượng mà không gọi kỹ nữ, chỉ ngồi đó uống rượu, ngắm hồ.

Bộ Xuyên Tâm nhìn vào trong đình. Ở đó có một nam nhân trẻ tuổi, thân mặc cẩm bào, tóc dài để xõa, dung mạo anh tuấn nhưng u sầu, đăm chiêu ngắm mặt nước, trời đêm. Gã họ Bộ thấy hắn, miệng chợt nở nụ cười, lấy một nén bạc đưa cho cô nương dẫn đường.

- Ta muốn ở đây ngắm cảnh hồ một lúc, cô nương cứ đi trước đi!

Nàng vốn đã quen gặp những vị khách tâm tính thất thường nên không hề ngạc nhiên trước yêu cầu của Bộ Xuyên Tâm bèn nghiêng mình từ biệt:

- Mời công tử cứ tự nhiên. Có điều vị khách kia đã dặn không cho ai làm phiền, công tử đừng tới gần.

Bộ Xuyên Tâm chờ nàng đi khuất, mỉm cười nói:

- Có lẽ giờ chính là lúc cái tên kia muốn bị ta làm phiền nhất đây.

...o0o…

Gã tiến vào trong đình, lặng lẽ đứng nhìn một hồi. Nam nhân kia không chút phản ứng, bất động như một pho tượng ngọc, ánh mắt vô hồn hướng về xa xăm. Cuối cùng, Bộ Xuyên Tâm cười bảo:

- Không ngờ Trương đại thiếu gia của Phúc Linh tiêu cục cũng có lúc ghé chốn thanh lâu.

Người này là Trương Luân, đại thiếu gia của Phúc Linh tiêu cục danh chấn tứ phương, hảo bằng hữu của gã họ Bộ.

Bộ Xuyên Tâm chẳng đợi mời chào, ngồi xuống ghế hỏi han:

- Sao hôm nay lại có nhã hứng ngồi uống rượu ngắm trăng ở đây thế? Ta nhớ ngươi vốn không ưa những chốn phù hoa này.

Trương Luân vừa rót một bôi rượu đầy đưa cho hảo hữu vừa trả lời:

- Có nhiều chuyện không thể giải quyết, đành mượn rượu ngon để giải sầu.

Bộ Xuyên Tâm nhận bôi rượu, ngửa đầu uống cạn một hơi:

- Đúng là mỹ tửu bậc nhất thiên hạ.

Gã cầm bôi rượu không trên tay ngắm nghía, ngâm một câu:

- Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.

Trương Luân khựng người. Hắn quay đầu nhìn những gợn sóng lăn tăn trên hồ, hồi lâu mới lên tiếng:

- Đừng nói chuyện của ta nữa. Hơn một năm không gặp, ngươi dạo này ngao du sơn thủy khắp thiên hạ phải không?

Bộ Xuyên Tâm chán chường:

- Phải. Cả năm nay, ta lang bạt khắp nơi hy vọng tìm được cảm hứng để viết thành một áng văn tâm đắc nhưng tới giờ vẫn chưa tìm được.

- Cảm hứng? Thứ gì có thể khơi được cảm hứng cho ngươi mà khó tìm vậy?

Bộ Xuyên Tâm lại rót một bôi rượu uống xong mới trả lời:

- Tùy. Một người nào đó, một vật gì đó, hay thậm chí là một câu chuyện.

Nghe qua mấy câu ấy, lập tức cơ mặt Trương Luân giãn ra, miệng lẩm nhẩm:

- Câu chuyện… Câu chuyện…

Hắn đứng dậy, bước đến lan can, ngẩng đầu ngắm vầng trăng bạc, ôn tồn nói:

- Sẵn đây ta cũng có một câu chuyện muốn kể cho ngươi.

Bộ Xuyên Tâm ngạc nhiên:

- Là chuyện gì? Về ngươi à?

Trương Luân thoáng chút ngập ngừng:

- Không... Không phải về ta.

Hắn thở dài:

- Câu chuyện về chim bồ câu. Về một nữ nhân không quen biết cũng chưa từng gặp mặt.

Bộ Xuyên Tâm nhanh chóng yêu cầu:

- Ngươi kể đi!

...o0o…

Trương Luân liền ngồi xuống ghế đối diện bạn mình:

- Câu chuyện này do một người bằng hữu của ta thuật lại, y là một kẻ cực kì thích chim bồ câu.

Bộ Xuyên Tâm nhướn mày:

- Ta tưởng ngươi mới là kẻ mê chim bồ câu đệ nhất thiên hạ.

Trương Luân lắc đầu:

- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đâu phải chỉ mình ta.

Bộ Xuyên Tâm bĩu môi:

- Ta không hiểu chim bồ câu ngoài thịt ăn ngon và biết đưa thư ra thì có gì mà khiến các ngươi mê mẩn tới vậy.

Trương Luân cười mỉm:

- Ngươi không thấy chúng rất đẹp và hiền lành sao. Hơn nữa ở Tây Dương chúng còn là biểu tượng của hòa bình đấy.

Bộ Xuyên Tâm phẩy tay nói:

- Trở lại câu chuyện đi!

Trương Luân gật đầu kể:

- Người bằng hữu ấy của ta là một kẻ lãnh đạm, y thường có thói quen ngồi một mình trong vườn, không làm gì cả chỉ tĩnh tâm hòa vào không gian, cớ sự cũng bởi thói quen này mà ra…
Hôm đó, y đang ở trong vườn, hai mắt nhắm nghiền, đầu óc mông lung suy nghĩ về đủ thứ việc không tên trên đời, những việc mà hầu như bất kì ai cũng phải trải qua. Y buồn chán thở dài, có lẽ không thể nào thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man ấy được… Nhưng không… Ngay lúc đó bỗng xuất hiện một âm thanh kéo y trở về thực tại. Âm thanh đó tuy không hay nhưng lại rất quen thuộc, rất gần gũi khiến y vội vàng mở mắt. Đó là tiếng kêu của một con bồ câu. Nó đang bị một con mèo hoang đuổi bắt. Bằng hữu của ta tất nhiên chẳng thể ngồi im, y vội vàng phóng tới dùng hai tay chộp lấy con bồ câu sắp sửa rơi xuống đất, ôm vào lòng rồi đứng trừng mắt nhìn con mèo hoang làm nó xù lông, hoảng sợ mà bỏ chạy mất dạng.

Trương Luân ngưng lại, hâm thêm một bình rượu mới, xong mới kể tiếp:

- Sau đó, người bằng hữu của ta mang con bồ câu ấy về phòng xem xét. Cũng may nó chỉ bị thương nhẹ ở bên cánh trái nên cũng dễ chữa trị. Thế rồi trong lúc băng bó, y phát hiện ra dưới chân phải của con bồ câu có cột theo cái ống tre nhỏ, bên trong chứa một tờ giấy...

Bộ Xuyên Tâm nhép miệng:

- Bồ câu đưa thư!?

Trương Luân gật đầu xác nhận; gã họ Bộ lại thắc mắc:

- Vậy bằng hữu của ngươi có đọc lá thư kia không?

Gió đêm lướt qua, Trương Luân đưa ngón tay thon dài vén tóc và bảo:

- Có, nhưng y chỉ liếc qua bức thư để xem có phải gửi cho mình không thôi.

Bộ Xuyên Tâm gắp một miếng thịt bỏ vào mồm nhai rồi nói:

- Ờ, ta cũng sẽ vậy. Thế bức thư ấy có phải viết cho bằng hữu của ngươi không?

Vừa tiếp thêm thức ăn cho bạn, Trương Luân vừa ôn tồn trả lời:

- Không. Đó là thư của một cô nương viết cho tỉ tỉ mới xuất giá đi nơi khác của nàng.

Bộ Xuyên Tâm hiếu kì:

- Làm sao y biết người viết lá thư ấy là một cô nương?

Trương Luân khẳng định chắc nịch:

- Giấy thơm, chữ đẹp, lời lẽ nhẹ dịu, lại viết cho thân tỉ mới xuất giá thì chỉ có thể là nữ nhi… Không những thế mà còn là một thiếu nữ.

Trông thấy gương mặt quả quyết của hắn, Bộ Xuyên Tâm bèn ậm ừ tán đồng:

- Cũng hợp lý đấy. Kế đó thế nào? Bằng hữu của ngươi có đọc hết lá thư không?

Hai mắt Trương Luân long lên, không chút giấu diếm:

- Chẳng những đọc hết từ đầu chí cuối mà còn kĩ càng không bỏ sót một chữ nào cả. Hương thơm của giấy mực, vẻ đẹp của nét bút trong bức thư kia đã cám dỗ bằng hữu của ta. Tuy nhiên, có lẽ để thực sự khiến y ấn tượng tới mức chẳng còn đủ tỉnh táo dứt ra nữa lại là một thứ khác.

Bộ Xuyên Tâm thăm dò:

- Chính là nội dung của bức thư!?

Trương Luân suy tư ngửa mặt lên trời, thành thật đáp:

- Không sai. Dù nó chỉ là một bức thư mộc mạc với những lời lẽ nhớ thương tâm sự chân thực tự nhiên của một thiếu nữ viết cho tỉ tỉ nơi xa, nhưng đã làm cho bằng hữu của ta mê mẩn tâm can tới độ không cầm lòng được, phải thẫn thờ mong ngóng những bức thư khác.

Bộ Xuyên Tâm nheo mắt hỏi:

- Còn có những bức khác sao?

Trương Luân trầm giọng bảo:

- Từ dạo ấy, bằng hữu của ta chẳng đi đâu nữa, chỉ ở lì trong nhà đợi chờ, theo dõi rồi nhận ra gần như đều đặn cứ cách bảy ngày, con bồ câu ấy lại xuất hiện, bay tới bay lui đưa thư cho tỉ muội họ. Mỗi lần như thế, y lại dùng kinh nghiệm lâu năm dễ dàng bắt đúng con bồ câu mình cần, êm ái không làm tổn thương tới nó dù là nhỏ nhất, khi đọc xong thì khéo léo để thư vào chỗ cũ và thả bồ câu bay đi.

Đoạn hắn đưa tay lướt đi lướt lại ngọn lửa đang cháy trên cây nến đặt ở giữa bàn, buồn bã than:

- Bằng hữu của ta chỉ đọc trộm những bức thư do cô nương kia viết mà thôi… Y biết như thế là sai, y cũng day dứt, khó xử lắm nhưng không tài nào kiềm chế được bản thân, chẳng thể làm khác được… Y chưa hề bị như vậy trước đây, chưa hề…

Dế đêm bắt đầu kêu. Chẳng ai nói gì nữa, không gian chợt tĩnh lặng mãi một lúc lâu.

- Vậy là cái công việc đọc trộm ấy dần dà trở thành thói quen của y và tuy chỉ đọc qua mỗi bức thư được một lần duy nhất nhưng từng câu, từng chữ trong đó y đều thuộc lòng, không thể nào quên.

Trương Luân nhấp ngụm rượu rồi kể tiếp:

- Y kể có một bức thư cô nương kia mừng rỡ khoe với tỉ tỉ rằng mới trồng thêm được mấy luống hoa thơm. Còn có bức nàng vui vẻ nói về việc cứu một chú thỏ con gặp nạn. Và một bức khác nữa, nàng bảy tỏ lo lắng cho thân mẫu bị bệnh như thế nào…

Họ Trương cứ thao thao bất tuyệt cuốn theo câu chuyện mình đang kể, ánh mắt lấp lánh dịu dàng như thể hắn mới đúng là nhân vật chính đang thực sự ở cạnh bên cô nương kia. Hắn nói:

- Bằng hữu của ta từng thích thú bảo nhờ những lá thư ấy mà y có thể hiểu được phần nào tính cách cùng con người vị cô nương chưa từng gặp mặt kia. Nàng thích trồng hoa như thế, chắc chắn sẽ là người yêu hoa, lòng nhân ái của nàng dành cả cho một con thú nhỏ, và nàng đích thị còn là một hiếu tử khi quan tâm, chăm sóc cho thân mẫu của mình. Mặc dù có vẻ phiến diện, chủ quan nhưng y vẫn một mực hy vọng, nhất định tin là mình không sai.

Nghe xong suy luận ấy, Bộ Xuyên Tâm chỉ biết gượng cười, thở dài.

- Rồi có bức thư nàng rầu rĩ tâm sự rằng gặp phải chuyện buồn muốn bật khóc mà lệ không thể rơi… Nàng ước ao có người bên cạnh gần kề chia sẻ, người có thể như đại tỉ nàng trước đây cùng nàng sớm tối bầu bạn. Tỉ tỉ ở xa, nàng vừa buồn vừa nhớ thương. Thật cô đơn…

Nói đặng, Trương Luân cúi mặt ủ rũ:

- Rồi đột ngột, con bồ câu đưa thư ấy không xuất hiện nữa. Chờ mãi, đợi mãi thủy chung vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu khiến bằng hữu của ta lo lắng khôn nguôi. Y sợ con bồ câu gặp nạn, lại càng sợ cô nương kia đã xảy ra chuyện gì chăng, cứ thế ưu sầu mất ăn mất ngủ, đứng ngồi không yên. Trong lòng y cảm thấy thiếu thốn, nhớ nhung một thứ gì đó mà không sao giải thích được, khó chịu vô cùng.

Bộ Xuyên Tâm tặc lưỡi:

- Bằng hữu ngươi có lẽ đã tương tư cô nương kia rồi.

Trương Luân lấy tay chấm vào rượu viết gì đó lên mặt bàn và gật gù:

- Có lẽ thế… Có lẽ thế thật…

Hắn viết lên mặt bàn một chữ “ÁI”, vừa thẫn thờ nhìn chữ ấy khô đi, vừa rầu rĩ:

- Mãi nửa tháng sau, con bồ câu ấy mới xuất hiện trở lại. Người bằng hữu của ta lập tức bắt nó rồi hối hả lấy thư ra đọc, nhưng cảm giác mừng rỡ mau chóng biến mất khi bức thư không còn mùi thơm nữa mà thoang thoảng mùi thuốc bắc khó chịu, nét chữ cũng xiêu vẹo đi ít nhiều. Thì ra cô nương kia vừa trải qua một cơn bệnh nặng khiến nàng phải nằm liệt giường suốt mười mấy ngày qua… Và sau một đêm hoang mang, trằn trọc tới mất ngủ, bằng hữu của ta đã quyết định theo con bồ câu đi tìm gặp vị cô nương kia.

Bộ Xuyên Tâm đưa cặp mắt hoài nghi nhìn bạn mình:

- Y thật sự muốn tìm gặp một người không hề quen biết, cũng chưa từng gặp mặt sao?

Trương Luân trả lời với vẻ xúc động:

- Phải! Ngươi biết không. Tuy không nhiều nhưng tổng cộng bằng hữu của ta đã đọc qua hết chín lá thư trong vòng hơn hai tháng trời, từng bức thư ấy khiến y mỗi ngày càng cảm thấy gần gũi, thân thiết với vị cô nương kia hơn. Trong tâm trí y, nàng quả thực là con người tình cảm lại hết mực hoàn mỹ. Không biết từ bao giờ, y thực sự đã si mê nàng mất rồi.

Hắn đan hai bàn tay vào nhau, từ từ kể tiếp câu chuyện:

- Thế là bằng hữu của ta chuẩn bị sẵn mọi thứ chờ con bồ câu đưa thư bay lượt về liền tức khắc bám theo. Do có hiểu biết lâu năm về loài chim này mà khinh công cũng chẳng tệ nên y không gặp khó khăn gì khi theo dấu con bồ câu ấy. Cũng may khoảng cách cũng khá ngắn, chỉ mất hơn một ngày đường đã tới nơi. Đó là một tòa nhà gỗ khang trang, con bồ câu lượn tới nơi cửa sổ trên cao xong đáp xuống một bàn tay trắng trẻo, mềm mại. Bằng hữu của ta tiến lại gần hơn, gần thêm một chút và giật mình nhận ra…

Bộ Xuyên Tâm mấp máy môi:

- Là cô nương ấy sao?

- Đúng, chính là nàng ấy, mùi hương trên giấy không thể lẫn được. Nàng đang hát, giọng thật hay.

Trương Luân rạng rỡ lên chút ít rồi ngồi chống tay trên bàn kê trán, nhắm mắt chán nản:

- Nhưng người bằng hữu của ta tự nhiên đứng sững lại, không dám tiến gần hơn nữa để thấy được nàng. Bởi vì y sợ… Y sợ mình sẽ không xứng với nàng, sợ nàng sẽ không để ý tới mình, sợ tất cả mọi tình huống bi đát éo le mà bản thân tự nghĩ ra được, đắn đo chẳng biết phải làm gì, y định bỏ về… Ngay lúc đó, con bồ câu kia bất ngờ gù lên mấy tiếng như thể mời mọc, động viên khiến bằng hữu của ta bừng tỉnh khỏi cơn mê. Y nhận ra mình không hề muốn phải khó chịu trải qua mười lăm ngày dài bặt vô âm tín để rồi đau xót khi hay tin cô nương kia bị bệnh một lần nào nữa, y biết mình cần gặp nàng và bản thân sẽ nuối tiếc nếu còn do dự nề hà. Y hít một hơi dài và bước tới gần cửa sổ…
Cuối cùng, y cũng đã thấy được nàng, rõ ràng ngay trước mặt.

Nói đến đây, hắn mở mắt ngậm ngùi:

- Thế nhưng đứng trước nàng, thấy được nàng, y lại không thể nói lên lời nào, chỉ lặng lẽ quay đầu bỏ chạy. Thật là bi hài! Thật là trớ trêu!

Hụt hẫng, Bộ Xuyên Tâm nhăn mặt:

- Tại sao vậy? Nàng ấy phải chăng không được đẹp?

Trương Luân lắc đầu cười trừ:

- Nàng xinh đẹp, thướt tha hơn bất kì mỹ nhân nào chúng ta từng gặp.

Bộ Xuyên Tâm lại phỏng đoán:

- Hay là nàng không giống như những gì trong thư đã viết?

Trương Luân trả lời, giọng não nề:

- Không, cư dân quanh đó rất nhiều người nói tốt về nàng.

Bộ Xuyên Tâm không nói thêm nữa, lặng im chờ đợi đáp án của bằng hữu. Trương Luân nhìn bạn mình một hồi thì ấp úng:

- “Nàng”… “Nàng” ấy là nam nhân.

Bộ Xuyên Tâm sửng sốt không tin được những gì vừa nghe, gã lắp bắp:

- Nam… Nam nhân!?

Trương Luân khẽ gật đầu, như mếu máo, như buông xuôi:

- “Nàng” từ nhỏ đã thích mặc đồ của phụ nữ. Dáng điệu, cử chỉ của nàng nhìn thoạt qua chẳng khác gì nữ nhi. Nhưng nàng thật sự là một nam nhân.

Lời nói đứt đoạn rồi ngừng hẳn. Ngoài trời, mưa rả rích rơi.

...o0o…

Bộ Xuyên Tâm nhìn thấy gương mặt trống rỗng của bằng hữu lúc này mà lòng xót xa. Gã đưa tay đặt lên bàn tay bạn mình an ủi, nhẹ nhàng bảo:

- Câu chuyện của ngươi hay thì hay đấy nhưng vẫn có điều chưa ổn.

Trương Luân tỏ vẻ mơ hồ:

- Ý ngươi là sao?

Bộ Xuyên Tâm từ tốn đáp:

- Nó vẫn chưa có kết thúc.

Trương Luân ngỡ ngàng ra mặt:

- Như vậy chưa phải là kết thúc sao?

Bộ Xuyên Tâm thong thả trả lời:

- Chưa, trừ phi bằng hữu của ngươi trả lời được câu này!

- Là câu gì?

Gã họ Bộ nghiêm nghị nhìn ngay vào mắt bằng hữu, thẳng thừng nói:

- Rốt cuộc y tương tư cái con người bằng xương bằng thịt đã viết ra những bức thư kia, hay là si mê hình bóng thiếu nữ do y tự mình huyễn hoặc, tưởng tượng ra?

Trương Luân nghe xong, thoáng chút nghĩ ngợi nhưng không trả lời mà hỏi gặng lại:

- Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn ai?

Bộ Xuyên Tâm lắc đầu:

- Ta đáp thế nào cũng là vô nghĩa...

Gã bước đến, đặt tay lên vai bằng hữu vỗ nhẹ mấy cái:

- Bởi bằng hữu ngươi vốn đã có sẵn đáp án riêng của mình rồi.

Từng từ như từng mũi dao đâm vào tim Trương Luân, hai mắt hắn mở to, toàn thân cứng đơ, miệng há hốc chẳng cất lên lời.

- Cứ thế nhé! Có người tới đón rồi, ta đi đây.

Bộ Xuyên Tâm hai tay che đầu chạy ra ngoài mưa, được mấy bước thì quay đầu lại nhắc:

- Chừng nào bằng hữu ngươi có câu trả lời, nhớ tìm ta đó!

Trương Luân không nói gì cả, ngồi bệt xuống ghế, dõi mắt theo bóng bằng hữu khuất dần vào màn mưa đêm. Khuôn mặt hắn dần dần dịu lại, dần dần thanh thản.

Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Trương Luân cũng đứng dậy bỏ đi, mặc kệ mưa rơi.

31-05-2013​

HẾT 

Chú thích: Đoản văn này được viết dựa theo 1 câu chuyện có thật từng xảy ra với 1 tên bạn thân của tác giả, dĩ nhiên chuyện gốc xảy ra ở thời hiện đại, không ảo như trong tác phẩm và “nàng” thực sự là con gái. Tính cách các nhân vật gần như tương tự ngoài đời.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét