* Thể loại: Cổ trang
* Tình trạng: Hoàn thành
* Tình trạng: Hoàn thành
Trường An thành.
Nơi của giàu sang địa vị, của tranh chấp chiếm đoạt luôn là chỗ tụ tập những kẻ muốn thử vận may tìm kiếm danh lợi, tiếng tăm cùng quyền lực. Tuy nhiên, tên thư sinh vừa mới xuất hiện lại khác, hắn đến đây chỉ mong hoàn thành một sở nguyện đặc biệt quan trọng.
Sở nguyện ấy là tìm người.
Tên thư sinh này tuổi vẫn còn trẻ, mặt mày nhẵn nhụi, thân thể gầy gò, rất có tướng mạo của một kẻ quanh năm suốt tháng chỉ biết chúi đầu ở thư phòng đọc sách. Sau lưng hắn mang theo một tay nải nhàu nát, tả tơi.
Người cũng như vật trông thật nghèo nàn, cứ thế bước vào khu phố chợ náo nhiệt.
- Mì đây! Mì đây! Ai xơi mì không…!?
Tiếng rao hàng khiến tên thư sinh đứng lại.
- Mì rẻ, mì ngon đây…! Ăn ngay cho nóng!
Chỉ là một sạp mì bình dị dựng tạm bợ ven đường với một xe làm mì, một tấm bạt, hai cái bàn nhỏ cùng mấy cái ghế đẩu, khách khứa thưa thớt nhưng mùi thơm quả thật khá đậm đà.
Mùi thơm của mì thịt bò rau cải; tuy mộc mạc mà mê hoặc lòng người.
- Chà! Mì thơm quá!!
Tên thư sinh bất giác cảm thấy đói bụng, móc từ đai lưng ra vài đồng lẻ, tiến đến hỏi:
- Tiểu sinh còn có chừng này, lão bá chịu bán không?
Chủ sạp mì là một lão già béo tròn phốp pháp, ông ta nhìn tên thư sinh một lượt rồi trả lời:
- Đủ thì đủ nhưng chỉ là “mì thanh” thôi đấy.
Nghe thế, tên thư sinh mới ngồi vào bàn:
- Cũng được. Có bát mì ăn là tốt rồi!
Lão chủ sạp gật gù quay về xe làm mì. Khói hương ngào ngạt bốc lên. Chẳng mấy chốc, một bát mì đã được bưng ra, lão chủ sạp mì hóm hỉnh:
- Đây! “Mì thanh” đây!! Cậu xơi thong thả!!!
Bát mì chỉ có một tí hành lá và ít nước lèo, không thịt, không rau, quả thực thanh đạm đúng như tên gọi “mì thanh” của nó, nhưng tên thư sinh chẳng hề bận tâm mà trái lại còn ngấu nghiến ăn rất ngon lành.
Thấy vậy, lão chủ sạp mì tỏ vẻ tò mò:
- Bộ cậu đói lắm hử?
Tên thư sinh nuốt vội một gắp mì xong ngẩng đầu đáp:
- Thưa vâng, tiểu sinh lặn lội từ phương khác tới, lương khô và ngân lượng đã cạn nên phải chịu cách bữa.
Nói hết câu thì hắn lại cúi xuống cặm cụi ăn. Lão chủ sạp mì tuy miệng phì cười mà lòng dạ thương cảm.
Đúng lúc đó, một vị khách nữa xuất hiện.
- Chủ quán, cho tôi một bát mì không, đừng bỏ thêm gì vào cả!
Đấy là một gã nam nhân cao lớn, râu mọc xanh hàm, gương mặt già dặn, trên tay đang cầm theo một thanh xú đao hoen rỉ. Người nào đao nấy, không thể hợp hơn.
Đao khách mang dáng dấp của một kẻ từng trải giang hồ lâu năm: cô độc và u sầu.
- Khách quan mời vào!
Bấy giờ, lão chủ sạp mì đã chạy đến vừa dùng chiếc khăn thô vắt trên vai lau bộ bàn ghế còn lại vừa vui vẻ chào hỏi vị khách mới lại:
- Khách quan chỉ dùng mỗi mì không thôi à?
Gã nam nhân ngồi xuống:
- Phải, chỉ mì không!
Lão chủ sạp mì vâng dạ:
- Khách quan đợi chút! Có ngay! Có ngay!
Rất nhanh chóng, một bát mì không đã được bưng ra bàn. Tên thư sinh lúc này cũng vừa ăn xong bèn đứng dậy, gãi đầu ấp úng:
- Lão bá… Tiểu sinh… Tiểu sinh... Có thể… Xin nợ một bát không?
Điệu bộ khổ sở ấy khiến lão chủ sạp mì không đành lòng bèn lắc đầu cười:
- Thôi được rồi, để ta cho cậu một bát “mì thanh” nữa vậy!
Tên thư sinh chắp tay cảm kích:
- Đa tạ lão bá! Chừng nào có tiền, tiểu sinh nhất định sẽ trả đủ.
- Ừm ừm, tùy cậu.
Lão chủ sạp qua loa mấy câu xong liền trở lại xe làm mì.
- Hên quá, lão bá ấy thật tốt bụng.
Tên thư sinh lẩm bẩm một mình.Trong khi chờ đợi, hắn nhìn khắp xung quanh rồi dừng ánh mắt hiếu kì, chăm chú theo dõi gã nam nhân đang cầm lọ dấm chua và ớt tương đổ chung vô bát mì không của mình trộn đều.
- Cách ăn của huynh đài thật thú vị!
Tên thư sinh buột miệng khiến gã nam nhân nhìn bát mì, nói:
- Là một người quen ở đây đã chỉ cho tôi lúc bé.
Tên thư sinh hỏi::
- Hóa ra huynh đài xuất thân từ kinh thành sao?
Gã nam nhân trầm ngâm thở dài:
- Phải, nhưng cũng hơn tám năm qua tôi chưa quay lại đây.
- À vậy à…
Tên thư sinh ậm ừ rồi để ý vô thanh đao đang đặt trên bàn:
- Ồ! Thanh đao của huynh đã cũ mèm như vậy, sao không đổi cây mới mà dùng?
Gã nam nhân chỉ từ tốn bảo:
- Nó vẫn được việc, chí ít vẫn có thể giết người.
Chữ "người" vừa thoát ra khỏi cổ họng, khóe miệng gã đã nở một nụ cười đáng sợ khiến tên thư sinh ớn lạnh phải im miệng quay đi nơi khác, chẳng dám nhiều chuyện nữa.
Không khí phút chốc trở lên căng thẳng hơn. Cũng may, lão chủ sạp đã bưng thêm một bát mì bước ra.
- Ta đãi cậu bát này, ăn cho no đi!
Tên thư sinh nhận lấy, ăn được mấy đũa thì nhớ được điều gì mới chùi mép hỏi:
- Lão bá tiện đây cho tiểu sinh hỏi đường tới Hàm Nghi Quán?
Lão chủ sạp mì nhướn cặp chân mày:
- Có phải cậu muốn tìm gặp Ngư Huyền Cơ không?
Tên thư sinh thành thật thưa:
- Không dám giấu gì lão bá, tiểu sinh một thân một mình từ quê nhà lên đây cũng chỉ vì ngưỡng mộ tài nghệ của Ngư Huyền Cơ cô nương, nghe danh đã lâu nên rất muốn gặp mặt để thỏa lòng ao ước.
Lão chủ sạp mì tặc lưỡi:
- Chậc, ra là thế nhưng cậu chậm chân mất rồi!
Tên thư sinh tròn mắt:
- Tiểu sinh chưa hiểu ý của lão bá?
Lão chủ sạp mì bèn ngồi xuống kể:
- Cậu ở xa nên không biết chứ hôm kia, Ngư thị đã bị phán tội chết nên giờ đang bị nhốt trong đại lao chờ ngày hành quyết.
Tên thư sinh kinh ngạc đứng phắt dậy:
- Sao lại như thế? Ngư cô nương rốt cuộc đã làm gì mà mang tội sát thân?
Lão chủ sạp mì liền chậm rãi thuật chuyện:
- Số là gần một năm nay, Ngư thị tuy mang danh đạo cô song vẫn thường xuyên qua lại với Trần Vĩ một tay nhạc sư trẻ tuổi tuấn tú, nghe đâu con người này được ả đạo cô ấy để ý cũng bởi vì y có diện mạo khá giống với quan Bổ khuyết Lý Ức, tướng công trước đây của thị.
Cơ mà tình chàng ý thiếp chưa được bao lâu thì một hôm, Ngư thị phát hiện người mình yêu có tư thông với một ả nha đầu tên Lục Kiều ngay tại Hàm Nghi Quán, vậy là thị ghen tức dùng roi đánh đập Lục Kiều tả tơi.
Do hết đường chối cãi lại bị đánh đau quá nên ả nha đầu kia cũng cả giận lớn tiếng mạt sát tội “phong tình” của chủ nhân khiến Ngư thị tam bành lục tặc nổi lên, xông vào bóp cổ kẻ phản phúc tới khi ả ta chết rồi mới kinh sợ buông tay và vội vàng lôi cái xác ra chôn ở sau vườn để phi tang.
Chợt, lão chủ sạp mì ngừng lại, rút từ sau lưng ra một cây tẩu, châm một mồi thuốc, rít một hơi dài xong mới tiếp tục:
- Thế nhưng vải thưa sao che được mắt thánh, mấy bữa trước, có hai vị khách đến Hàm Nghi Quán chơi, quá bước ra sau vườn, thấy dưới khóm hoa đầy những ruồi nhặng và bay mùi hôi thối. Hai người ấy sinh nghi, trở về mật báo với quan nha, họ tìm được cái xác. Sau đó, Ngư thị bị điệu đến công đường tra xét rồi cuối cùng phải lĩnh án tử.
Tên thư sinh vẫn cố không tin vào những điều tai mình vừa nghe:
- Tài sắc như Ngư cô nương làm sao có thể? Có khi nào nàng ta bị oan!?
Lão chủ sạp mì cười khẩy:
- Oan ư!? Cho dù có oan thật thì sao chứ!? Một đạo cô phong tình như Ngư thị sớm muộn cũng đi đến kết cục chẳng hay ho gì.
Tên thư sinh chưng hửng ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt vô hồn đăm chiêu hồi lâu thì thở hắt một cái rồi lôi từ trong áo ra một cái túi gấm nhỏ đặt lên mặt bàn trước sự ngạc nhiên của lão chủ sạp mì.
- Tiếc thay… Tiếc thay…
Tên thư sinh từ từ mở túi gấm ra, bên trong có khá nhiều ngân lượng. Hắn than:
- Số bạc này tiểu sinh định dùng để tới gặp Ngư cô nương, coi bộ không cần thiết nữa rồi…
Đoạn hắn đập bàn, lớn tiếng gọi:
- Lão bá làm cho tiểu sinh một bát à khoan… Ba bát mì đầy thịt bò vào! Hôm nay, tiểu sinh phải ăn cho đã thèm mới bõ.
Lão chủ sạp mì vỡ lẽ, tuy ngán ngẩm nhưng vẫn cất tẩu thuốc và lặng thinh làm theo. Trong lúc đứng lên, ông ta vô tình liếc thấy chiếc bàn còn lại, trên đó chỉ còn lại vài văn tiền, một chiếc bát không cùng một đôi đũa gãy, người và đao thì đã biến mất.
Người đao khách đã bỏ đi từ bao giờ.
Nơi của giàu sang địa vị, của tranh chấp chiếm đoạt luôn là chỗ tụ tập những kẻ muốn thử vận may tìm kiếm danh lợi, tiếng tăm cùng quyền lực. Tuy nhiên, tên thư sinh vừa mới xuất hiện lại khác, hắn đến đây chỉ mong hoàn thành một sở nguyện đặc biệt quan trọng.
Sở nguyện ấy là tìm người.
Tên thư sinh này tuổi vẫn còn trẻ, mặt mày nhẵn nhụi, thân thể gầy gò, rất có tướng mạo của một kẻ quanh năm suốt tháng chỉ biết chúi đầu ở thư phòng đọc sách. Sau lưng hắn mang theo một tay nải nhàu nát, tả tơi.
Người cũng như vật trông thật nghèo nàn, cứ thế bước vào khu phố chợ náo nhiệt.
- Mì đây! Mì đây! Ai xơi mì không…!?
Tiếng rao hàng khiến tên thư sinh đứng lại.
- Mì rẻ, mì ngon đây…! Ăn ngay cho nóng!
Chỉ là một sạp mì bình dị dựng tạm bợ ven đường với một xe làm mì, một tấm bạt, hai cái bàn nhỏ cùng mấy cái ghế đẩu, khách khứa thưa thớt nhưng mùi thơm quả thật khá đậm đà.
Mùi thơm của mì thịt bò rau cải; tuy mộc mạc mà mê hoặc lòng người.
- Chà! Mì thơm quá!!
Tên thư sinh bất giác cảm thấy đói bụng, móc từ đai lưng ra vài đồng lẻ, tiến đến hỏi:
- Tiểu sinh còn có chừng này, lão bá chịu bán không?
Chủ sạp mì là một lão già béo tròn phốp pháp, ông ta nhìn tên thư sinh một lượt rồi trả lời:
- Đủ thì đủ nhưng chỉ là “mì thanh” thôi đấy.
Nghe thế, tên thư sinh mới ngồi vào bàn:
- Cũng được. Có bát mì ăn là tốt rồi!
Lão chủ sạp gật gù quay về xe làm mì. Khói hương ngào ngạt bốc lên. Chẳng mấy chốc, một bát mì đã được bưng ra, lão chủ sạp mì hóm hỉnh:
- Đây! “Mì thanh” đây!! Cậu xơi thong thả!!!
Bát mì chỉ có một tí hành lá và ít nước lèo, không thịt, không rau, quả thực thanh đạm đúng như tên gọi “mì thanh” của nó, nhưng tên thư sinh chẳng hề bận tâm mà trái lại còn ngấu nghiến ăn rất ngon lành.
Thấy vậy, lão chủ sạp mì tỏ vẻ tò mò:
- Bộ cậu đói lắm hử?
Tên thư sinh nuốt vội một gắp mì xong ngẩng đầu đáp:
- Thưa vâng, tiểu sinh lặn lội từ phương khác tới, lương khô và ngân lượng đã cạn nên phải chịu cách bữa.
Nói hết câu thì hắn lại cúi xuống cặm cụi ăn. Lão chủ sạp mì tuy miệng phì cười mà lòng dạ thương cảm.
Đúng lúc đó, một vị khách nữa xuất hiện.
- Chủ quán, cho tôi một bát mì không, đừng bỏ thêm gì vào cả!
Đấy là một gã nam nhân cao lớn, râu mọc xanh hàm, gương mặt già dặn, trên tay đang cầm theo một thanh xú đao hoen rỉ. Người nào đao nấy, không thể hợp hơn.
Đao khách mang dáng dấp của một kẻ từng trải giang hồ lâu năm: cô độc và u sầu.
- Khách quan mời vào!
Bấy giờ, lão chủ sạp mì đã chạy đến vừa dùng chiếc khăn thô vắt trên vai lau bộ bàn ghế còn lại vừa vui vẻ chào hỏi vị khách mới lại:
- Khách quan chỉ dùng mỗi mì không thôi à?
Gã nam nhân ngồi xuống:
- Phải, chỉ mì không!
Lão chủ sạp mì vâng dạ:
- Khách quan đợi chút! Có ngay! Có ngay!
Rất nhanh chóng, một bát mì không đã được bưng ra bàn. Tên thư sinh lúc này cũng vừa ăn xong bèn đứng dậy, gãi đầu ấp úng:
- Lão bá… Tiểu sinh… Tiểu sinh... Có thể… Xin nợ một bát không?
Điệu bộ khổ sở ấy khiến lão chủ sạp mì không đành lòng bèn lắc đầu cười:
- Thôi được rồi, để ta cho cậu một bát “mì thanh” nữa vậy!
Tên thư sinh chắp tay cảm kích:
- Đa tạ lão bá! Chừng nào có tiền, tiểu sinh nhất định sẽ trả đủ.
- Ừm ừm, tùy cậu.
Lão chủ sạp qua loa mấy câu xong liền trở lại xe làm mì.
- Hên quá, lão bá ấy thật tốt bụng.
Tên thư sinh lẩm bẩm một mình.Trong khi chờ đợi, hắn nhìn khắp xung quanh rồi dừng ánh mắt hiếu kì, chăm chú theo dõi gã nam nhân đang cầm lọ dấm chua và ớt tương đổ chung vô bát mì không của mình trộn đều.
- Cách ăn của huynh đài thật thú vị!
Tên thư sinh buột miệng khiến gã nam nhân nhìn bát mì, nói:
- Là một người quen ở đây đã chỉ cho tôi lúc bé.
Tên thư sinh hỏi::
- Hóa ra huynh đài xuất thân từ kinh thành sao?
Gã nam nhân trầm ngâm thở dài:
- Phải, nhưng cũng hơn tám năm qua tôi chưa quay lại đây.
- À vậy à…
Tên thư sinh ậm ừ rồi để ý vô thanh đao đang đặt trên bàn:
- Ồ! Thanh đao của huynh đã cũ mèm như vậy, sao không đổi cây mới mà dùng?
Gã nam nhân chỉ từ tốn bảo:
- Nó vẫn được việc, chí ít vẫn có thể giết người.
Chữ "người" vừa thoát ra khỏi cổ họng, khóe miệng gã đã nở một nụ cười đáng sợ khiến tên thư sinh ớn lạnh phải im miệng quay đi nơi khác, chẳng dám nhiều chuyện nữa.
Không khí phút chốc trở lên căng thẳng hơn. Cũng may, lão chủ sạp đã bưng thêm một bát mì bước ra.
- Ta đãi cậu bát này, ăn cho no đi!
Tên thư sinh nhận lấy, ăn được mấy đũa thì nhớ được điều gì mới chùi mép hỏi:
- Lão bá tiện đây cho tiểu sinh hỏi đường tới Hàm Nghi Quán?
Lão chủ sạp mì nhướn cặp chân mày:
- Có phải cậu muốn tìm gặp Ngư Huyền Cơ không?
Tên thư sinh thành thật thưa:
- Không dám giấu gì lão bá, tiểu sinh một thân một mình từ quê nhà lên đây cũng chỉ vì ngưỡng mộ tài nghệ của Ngư Huyền Cơ cô nương, nghe danh đã lâu nên rất muốn gặp mặt để thỏa lòng ao ước.
Lão chủ sạp mì tặc lưỡi:
- Chậc, ra là thế nhưng cậu chậm chân mất rồi!
Tên thư sinh tròn mắt:
- Tiểu sinh chưa hiểu ý của lão bá?
Lão chủ sạp mì bèn ngồi xuống kể:
- Cậu ở xa nên không biết chứ hôm kia, Ngư thị đã bị phán tội chết nên giờ đang bị nhốt trong đại lao chờ ngày hành quyết.
Tên thư sinh kinh ngạc đứng phắt dậy:
- Sao lại như thế? Ngư cô nương rốt cuộc đã làm gì mà mang tội sát thân?
Lão chủ sạp mì liền chậm rãi thuật chuyện:
- Số là gần một năm nay, Ngư thị tuy mang danh đạo cô song vẫn thường xuyên qua lại với Trần Vĩ một tay nhạc sư trẻ tuổi tuấn tú, nghe đâu con người này được ả đạo cô ấy để ý cũng bởi vì y có diện mạo khá giống với quan Bổ khuyết Lý Ức, tướng công trước đây của thị.
Cơ mà tình chàng ý thiếp chưa được bao lâu thì một hôm, Ngư thị phát hiện người mình yêu có tư thông với một ả nha đầu tên Lục Kiều ngay tại Hàm Nghi Quán, vậy là thị ghen tức dùng roi đánh đập Lục Kiều tả tơi.
Do hết đường chối cãi lại bị đánh đau quá nên ả nha đầu kia cũng cả giận lớn tiếng mạt sát tội “phong tình” của chủ nhân khiến Ngư thị tam bành lục tặc nổi lên, xông vào bóp cổ kẻ phản phúc tới khi ả ta chết rồi mới kinh sợ buông tay và vội vàng lôi cái xác ra chôn ở sau vườn để phi tang.
Chợt, lão chủ sạp mì ngừng lại, rút từ sau lưng ra một cây tẩu, châm một mồi thuốc, rít một hơi dài xong mới tiếp tục:
- Thế nhưng vải thưa sao che được mắt thánh, mấy bữa trước, có hai vị khách đến Hàm Nghi Quán chơi, quá bước ra sau vườn, thấy dưới khóm hoa đầy những ruồi nhặng và bay mùi hôi thối. Hai người ấy sinh nghi, trở về mật báo với quan nha, họ tìm được cái xác. Sau đó, Ngư thị bị điệu đến công đường tra xét rồi cuối cùng phải lĩnh án tử.
Tên thư sinh vẫn cố không tin vào những điều tai mình vừa nghe:
- Tài sắc như Ngư cô nương làm sao có thể? Có khi nào nàng ta bị oan!?
Lão chủ sạp mì cười khẩy:
- Oan ư!? Cho dù có oan thật thì sao chứ!? Một đạo cô phong tình như Ngư thị sớm muộn cũng đi đến kết cục chẳng hay ho gì.
Tên thư sinh chưng hửng ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt vô hồn đăm chiêu hồi lâu thì thở hắt một cái rồi lôi từ trong áo ra một cái túi gấm nhỏ đặt lên mặt bàn trước sự ngạc nhiên của lão chủ sạp mì.
- Tiếc thay… Tiếc thay…
Tên thư sinh từ từ mở túi gấm ra, bên trong có khá nhiều ngân lượng. Hắn than:
- Số bạc này tiểu sinh định dùng để tới gặp Ngư cô nương, coi bộ không cần thiết nữa rồi…
Đoạn hắn đập bàn, lớn tiếng gọi:
- Lão bá làm cho tiểu sinh một bát à khoan… Ba bát mì đầy thịt bò vào! Hôm nay, tiểu sinh phải ăn cho đã thèm mới bõ.
Lão chủ sạp mì vỡ lẽ, tuy ngán ngẩm nhưng vẫn cất tẩu thuốc và lặng thinh làm theo. Trong lúc đứng lên, ông ta vô tình liếc thấy chiếc bàn còn lại, trên đó chỉ còn lại vài văn tiền, một chiếc bát không cùng một đôi đũa gãy, người và đao thì đã biến mất.
Người đao khách đã bỏ đi từ bao giờ.
…..o0o.....
Khuya hôm đó, trời không mây.
Trong màn đêm, trên mái của một khách điếm bình dị chốn kinh thành, một bóng đen bí ẩn xuất hiện dưới ánh trăng mờ ảo.
Bóng đen ấy là một con người. Nhìn kĩ thì là một hắc y nhân, trên tay đang cầm theo một thanh đao rỉ xấu xí. Hắc y nhân che khăn kín mặt, khiến không ai có thể nhận ra được hắn là ai. Nhưng thanh đao trên tay hắn thì khác, nó có chút ấn tượng, có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp qua.
Hắc y nhân bắt đầu hành động, hắn bước nhanh lấy thế tung người nhảy từ mái nhà này qua mái nhà khác phóng đi, đôi chân thoăn thoắt mà nhẹ nhàng, không hề tạo tiếng động, thân thủ nhanh nhẹn như bay.
Khinh công cực kì khoái tuyệt.
Kế đó, hắc y nhân dừng lại trên mái của một ngôi nhà nằm gần một bức tường đá đồ sộ, cách nhau một con hẻm nhỏ về bên trái. Hắn nấp mình vào bóng tối chờ đợi, không bao lâu sau, từ trong hẻm một tốp người bước ra.
Tốp người này gồm bảy, tám tên nam nhân to lớn, ăn vận kiểu sai nha,võ trang đầy đủ, bước đi nhịp nhàng, dò xét xung quanh. Họ chính là đội lính tuần tra đại lao: nơi giam giữ trọng phạm và tử tội bậc nhất kinh kì.
Bức tường kia cũng chính là một phần của nơi ấy.
Tốp lính tuần đi qua hai vòng thì không thấy nữa, không gian im ắng trở lại. Khi đó, hắc y nhân mới đứng dậy quan sát rồi bật người phóng qua tường, êm ái đáp xuống một chỗ vắng vẻ bên trong đại lao, kế tiếp thì cẩn trọng tiến vào nơi giam giữ tù nhân.
Lao ngục chốn kinh thành cũng như lao ngục của bao nơi khác, cũng ẩm mốc, hôi hám và tối tăm, nếu có khác chỉ là khác ở chỗ nó bề thế và được chia thành nhiều khu vực hơn mà thôi.
- Rượu ngon! Nào uống đi!
Lúc này, tại đây đang có hai tên lính canh ngồi chè chén dưới ánh đuốc bập bùng. Một tên vừa rót một bát rượu đầy vừa lè nhè nói:
- Chà! Sảng khoái thật! Không gì bằng cái nghề cai ngục này… Ha ha ha…
Tên còn lại vỗ đùi tán thành:
- Chí phải. Mà cũng do hiện giờ trong ngục chỉ còn mỗi một con đàn bà võ vẽ chẳng biết nên huynh đệ ta cứ mặc sức mà say sưa.
Thế rồi cả hai cùng lớn tiếng cười vang một tràng, xem chừng khoái chí lắm. Nhưng đột nhiên, tiếng cười tắt ngúm, chúng nằm lăn quay ra mặt bàn bất tỉnh.
- Hừ! Lũ vô dụng.
Thì ra nhân lúc hai tên cai ngục mất tập trung, hắc y nhân đã bước đến mau lẹ dùng tay đánh vào gáy cả hai làm chúng chưa kịp phản ứng thì đã ngất lịm. Xong xuôi, hắn vội tháo chùm chìa khóa đang dắt trên dây lưng của một tên cai ngục ra, cầm nó đi sâu vô bên trong đại lao.
Chốc lát hắn đã tìm ra thứ mình cần.
Thứ đó chỉ là một buồng giam bình thường đang nhốt một người phụ nữ xem chừng không tầm thường.
Người phụ nữ ấy tay chân xiềng xích, đang đứng ngẩng đầu nhìn vào ánh trăng qua chấn song cửa sổ, quần áo nàng đầy những vết máu, có chỗ rách để lộ thương tích roi vọt, thân thể tàn tạ nhưng vẫn toát lên nét kiêu sa, phong trần.
Hắc y nhân lập tức mở cửa bước vào, người phụ nữ thấy động liền quay lại, nàng không hề sợ hãi nhìn kẻ vừa đến, gương mặt xanh xao mà muôn phần diễm lệ.
Nàng chính là tài nữ đệ nhất thiên hạ đương thời: Ngư Huyền Cơ.
- Ấu Vi…
Thấy cảnh tượng này, hắc y nhân không khỏi xót xa:
- Trông muội tiều tụy quá…
Câu nói của hắn khiến Ngư Huyền Cơ thoáng chút bất ngờ:
- Là huynh ư!? Huynh vẫn còn nhớ tới muội sao?
Hắc y nhân trầm giọng:
- Bất cứ thứ gì liên quan tới muội, ta chưa bao giờ quên.
Ngư Huyền Cơ gượng cười hoài niệm:
- Thế mà thấm thoát đã qua tám năm ba tháng rồi…
Hắc y nhân khẽ trách:
- Nếu năm đó muội đi cùng ta thì bây giờ đâu ra nông nỗi này.
Ngư Huyền Cơ lắc đầu, đưa tay hứng lấy ánh trăng:
- Chuyện đã qua, huynh đừng nhắc nữa!
Tiếp đó, nàng ngước nhìn hắc y nhân, ân cần nhắc nhở:
- Chỗ này nguy hiểm, không tiện ở lâu, huynh mau đi đi!
Hắc y nhân giật mình nhớ ra nhiệm vụ, hắn tiến đến định vung đao chém đứt xiềng xích trên người Ngư Huyền Cơ nhưng bị nàng ngăn cản:
- Huynh đừng làm như vậy!
Và nàng chỉ đứng yên tại chỗ, đôi mắt chán nản hướng vào đoạn dây xích đang đeo:
- Vô ích thôi! Không thoát được đâu!
Hắc y nhân nắm chặt thanh đao, thái độ cương quyết:
- Được! Nhất định được! Ta sẽ dùng thanh đao này lấy mạng bất cứ kẻ nào cản ta cứu muội. Vì muội ta có thể đại khai sát giới, phá bỏ lời thề không giết người của mình.
Ngư Huyền Cơ vô cùng xúc động:
- Huynh… Huynh…
Song nàng vẫn cúi mặt khước từ:
- Muội không thể đi! Muội bị oan… Nếu đi khác nào thừa nhận việc mình không làm.
Hắc y nhân liền thẳng thắn bảo:
- Nhưng nếu muội ở lại sẽ chỉ có một con đường chết. Muội không biết rằng bọn nha sai ở đây vốn thù ghét muội từ lâu vì không chịu đút lót cho chúng. Ngay cả người xử muội là Kinh Triệu Doãn Ôn Chương cũng căm hận muội vì đã từ chối tình cảm của y… Muội đã đắc tội với nhiều người, cho dù muội có bị oan thật cũng sẽ mất mạng mà thôi.
Ngư Huyền Cơ hụt hẫng tức giận:
- “Cho dù”… “Cho dù”… Hóa ra huynh cũng như bao người khác, đều không tin muội, đều cho rằng muội giết Lục Kiều. Hừ! Sống hay chết, thoát được hay không, giờ chẳng còn quan trọng... Muội chẳng làm gì sai… Dù cho mất mạng cũng có thể ngẩng cao đầu.
- Ta… Ta…
Hết cách, hắc y nhân không chần chừ nữa, tiến đến kéo tay Ngư Huyền Cơ:
- Muội đừng cứng đầu nữa! Mau đi thôi!!
Ngay lúc đó, bất chợt có một vật từ trong người hắc y nhân rớt ra rơi xuống đất.
Chỉ là một tấm sơ đồ vẽ chi tiết đại lao, có chú thích đầy đủ, kẹp cùng một tờ ngân phiếu trị giá năm mươi lượng bạc. Trên cả hai đều có chung một nét chữ.
Nét chữ mà Ngư Huyền Cơ không thể nào quên.
Nàng nhắm mắt, lạnh lẽo hỏi:
- Huynh đã gặp “con người sợ vợ” ấy sao?
Hắc y nhân không chối cãi:
- Phải, chính Lý Ức thuê ta cứu nàng. Chắc hắn không biết chúng ta từng quen nhau nên mới tới tìm ta.
Ngư Huyền Cơ buồn bã nhìn chăm chăm vào hai vật dưới đất:
- Không, chàng ấy biết đấy, biết tất cả, biết rõ là đằng khác.
Rồi nàng thất vọng nói:
- Ra thế… ra huynh tới đây là vì những thứ này…
Hắc y nhân lại lắp bắp không lên lời:
- Ta… Ta…
Ngư Huyền Cơ bước đến đứng dưới cửa sổ buồng giam, nghiêm giọng bảo:
- Muội sẽ ở lại! Muội không muốn mang ơn của huynh hay của con người ấy. Không muốn mang ơn của ai cả. Huynh đi đi!
Hắc y nhân tuyệt vọng hỏi:
- Muội chắc chắn không hối hận chứ?
Ngư Huyền Cơ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt hắn mà gật đầu dứt khoát.
- Ta hiểu rồi!
Hắc y nhân biết tâm ý nàng đã quyết, không thể lay chuyển; hắn lại đang xấu hổ, chẳng còn mặt mũi chi nên đành chấp nhận buông xuôi.
Bỗng, Ngư Huyền Cơ dịu dàng đề nghị:
- Muội có thể nhìn thấy mặt huynh lần cuối không?
Hắc y nhân gỡ khăn che mặt ra. Ngư Huyền Cơ ngậm ngùi:
- Tám năm ba tháng trước, sự tình cũng như ngày hôm nay: muội không đi theo huynh, thậm chí ngay cả khuôn mặt huynh cũng chẳng có thay đổi gì… Nhưng huynh thì đã khác rồi.
Nói xong mấy câu, nàng lại quay mặt vào tường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng qua khung cửa chật hẹp mà thư thái ngâm:
- Dị cầu mỹ nguyệt quang, nan đắc hữu tình lang*…
Hắc y nhân đau đớn, không nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng bỏ đi, ánh đuốc lập lòe chiếu lên gương mặt hắn.
Hắn chính là gã nam nhân gọi bát mì không ban trưa.
…..o0o.....
Vài ngày sau.
Vẫn nơi phố chợ ấy, vẫn là sạp mì ấy.
- Lão bá! Lão bá ơi!
Tên thư sinh hôm bữa lại xuất hiện trước sạp mì:
- Lão bá còn nhớ tiểu sinh không?
Lão chủ sạp mì nheo mắt hỏi:
- Lại là cậu à!? Đến đây mua “mì thanh” hử?
Tên thư sinh đáp:
- Tiểu sinh tới để chào từ biệt, sẵn thưa với lão bá một chuyện.
Lão chủ sạp mì tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Là chuyện gì thế?
Tên thư sinh thắc mắc:
- Hôm qua, lão bá có đi xem xử trảm Ngư Huyền Cơ không?
Lão chủ sạp mì lắc đầu:
- Không, hôm qua ta bận bán mì quá, mà mấy vụ chặt chém ấy ta cũng chẳng thích, nhưng có nghe mọi người đồn ầm lên là thủ cấp của Ngư thị bị cướp mất rồi đúng không?
Tên thư sinh trả lời:
- Phải, phải! Không những thế còn do chính tên đao phủ vừa chém đầu Ngư cô nương cướp đi ngay trước mắt Kinh Triệu Doãn đại nhân đấy! Nhưng nghe nha sai bảo đó không phải là đao phủ thật mà chỉ là một kẻ giả dạng thôi.
Lão chủ sạp mì sửng sốt ra mặt:
- Trời! Kẻ đó là ai mà lá gan to thế?
Tên thư sinh đập hai tay vào nhau nói:
- Lão bá không biết à!? Chính là cái người cầm thanh đao rỉ tới gọi bát mì không ra để ăn đấy! Hôm qua tiểu sinh đi xem, vừa thấy mặt là nhận ra y ngay… Khẳng định là y, không thể nhầm được đâu.
Lão chủ sạp mì ậm ờ đứng dậy, không mấy quan tâm đến những gì vừa nghe, bởi có một vị khách nữa mới bước vào quán.
- Khách quan dùng chi ạ?
Cuộc sống thường nhật lại tiếp diễn.
Chú thích:
Ngư Huyền Cơ [魚玄機[] (844-868) tự Ấu Vi [幼微] và Huệ Lan [蕙蘭], là danh kỹ đất Trường An đời Vãn Đường, sau xuất gia làm đạo sĩ. Thân thế của nàng chưa thực sự rõ ràng. Tiểu truyện trong "Toàn Đường thi" chép nàng là thiếp của quan Bổ khuyết Lý Ức [李億], khi không được sủng ái bèn xuất gia ở Hàm Nghi quán và giao du xướng hoạ với các danh sĩ đương thời, sau vì giết hại nữ tỳ Lục Kiều [綠翹] nên bị Kinh Triệu Doãn là Ôn Chương [溫璋] xử chết khi chưa đầy ba mươi tuổi.
Trong truyện ngắn này, tất nhiên lão chủ sạp mì, tên thư sinh, gã nam nhân, tình huống cướp ngục và mối quan hệ giữa gã với Ngư Huyền Cơ là không có thật.
*Dị cầu mỹ nguyệt quang, nan đắc hữu tình lang: Ánh trăng đẹp thì dễ có nhưng tình lang hữu tình thì khó mà tìm được.
=> Câu này do mình sửa lại từ câu gốc của Ngư Huyền Cơ là: “Dị cầu vô giá ngọc, nan đắc hữu tình lang” (Ngọc vô giá thì dễ có nhưng tình lang hữu tình thì khó mà tìm được)
06-05-2013
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét