Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

SUPERMAN – Never Die

* Category: Oneshort
* Rating: PG
* Genre: Superhero
* Disclaimer: Superman

* Status: Complete


 https://thuyhungblog.files.wordpress.com/2014/07/cv1.jpg


Superman,

Nhanh hơn mọi tia chớp.

Mạnh hơn cả những đầu máy xe lửa.

Một con người bất khả chiến bại.

Anh ấy thật sự quá hoàn mỹ.

Và...

Anh ấy cũng là một... phóng viên.

- Clark! Clark Kent!! Anh đâu rồi???

Tiếng gọi vừa dứt thì Clark cũng luống cuống xuất hiện ngay cửa, vội vã bước vào và luôn miệng nói:

- Vâng, vâng! Tôi tới ngay đây cô Lois.

Thế nhưng dù khoảng cách từ cửa ra vào đến bàn làm việc của Lois rất ngắn vậy mà Clark vẫn gặp vô số sự cố - anh va vào Jimmy cùng chồng ảnh mới rửa của cậu ta; rồi lúc đứng dậy sau khi giúp Jimmy thu nhặt ảnh thì lại làm đổ cốc cà phê vào người Steve, cứ thế Clark gây ra biết bao “chuyện”, cả tòa soạn huyên náo nhưng vui vẻ. Có lẽ những “tai nạn hậu đậu” của Clark từ lâu đã là một phần không thể thiếu ở Daily Planet, chúng dường như giúp mọi người ở tòa soạn này thoải mái và gần nhau hơn.

Clark Kent vốn là vậy - một người đàn ông to cao nhưng lù đù, gương mặt cũng dễ nhìn nhưng vì phải đeo một cặp kính cận to tròn khiến anh trông khá là ngố. Tuy nhiên, tất cả các yếu tố ấy đều thua xa dáng vẻ lúng túng cùng những cử chỉ vụng về thường thấy ở anh ta.

Cũng mất một lúc nhưng cuối cùng Clark cũng đến đứng trước mặt Lois Lane mà thở dốc:

- Tôi đây cô Lois!... Có việc gì vậy?

Cô phóng viên xinh đẹp nhíu mày nhìn gã cộng sự rồi thở dài, cô vừa trả lời vừa bước tới chỉnh lại bộ đồ nhăn nhúm và cái cà vạt lỏng lẻo của anh ta:

- Ông Perry nói Giám đốc của chúng ta sắp đến và muốn nói chuyện với anh.

Tròn mắt, Clark lộ vẻ kinh ngạc:

- Ý cô muốn nói tới ngài tỉ phú Bruce Wayne!?

Lois tươi cười, vỗ vào vai cộng sự:

- Ờ! Cái tên ăn chơi ấy mà chịu bay từ Gotham đến chỉ để gặp anh thì chắc chắn là có chuyện rồi. Có khi anh sắp được thăng chức và chuyển công tác đấy. Mừng đi!

Clark chỉ cúi đầu, trầm ngâm:

- Dù là thế... Cô biết đấy, tôi sẽ không đi đâu mà thiếu cô, Lois à!

Bối rối, Lois vội quay mặt đi nơi khác, tuy thích thú nhưng cô lại tỏ vẻ không quan tâm mà giả vờ nhắc nhở:

- Dạo này trông anh xanh xao lắm đấy, phải chú ý giữ sức khỏe vào!

Bỗng dưng, ông Perry từ phòng Tổng biên tập ló đầu ra, hét lớn:

- Anh Kent! Ngài Wayne vừa gọi điện cho tôi, ngài ấy đang chờ anh ở phía dưới để cùng đi viết bài khảo sát Metropolis đấy! Ráng mà làm tốt vào!!

- Vâng, vâng! Tôi đi ngay đây!!

Clack gãi đầu vâng dạ và gom vội đống giấy tờ kèm mấy cây bút viết ở trên bàn cho vào cặp rồi chạy luôn tới cầu thang bộ xem chừng gấp gáp lắm.

Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, Clack đã nhìn thấy ngay một chiếc Lamborghini đen bóng, đẹp đẽ đậu bên kia đường cùng một bóng người đang đứng khoanh tay chờ đợi. Đó là một người đàn ông, tuổi tác không hơn kém Clark là bao nhiêu nhưng gương mặt quyến rũ, trên người gã mặc một bộ vest đen khiến vẻ sang trọng, sự cuốn hút càng thêm nổi bật – gã ta chính là Bruce Wayne, tỷ phú ở Gotham và cũng là chủ của tòa soạn Daily Planet.

Nhác thấy Clark đang tiến tới, Bruce mở cửa xe ra, nói:

- Cậu vào xe đi!

Hai người bước vào và Bruce bắt đầu lái, chiếc xe phóng đi với vận tốc kha khá. Được đoạn ngắn, gã tỷ phú trẻ lên tiếng:

- Khômg ai có thể ngờ gã phóng viên hậu đậu lại chính là “Người đàn ông thép”*, kẻ đứng đầu Justice League.

Clark trả lời trong khi đang sắp xếp lại mớ hỗn độn trong cặp mình:

- Cậu thấy hết rồi à? Chà, tôi cần phải che giấu thân phận cũng như cậu thôi, ngài tỷ phú đào hoa, trác táng lại chính là “Hiệp sĩ bóng đêm”** và hơn nữa cậu còn có cái mặt nạ.

Bruce cười khẩy, Clark không nói gì. Cả hai im lặng, được một lúc thì chàng phóng viên thắc mắc:

- Cậu không lặn lội tới đây tìm tôi chỉ để đi tham quan và nói chuyện phiếm chứ?

Khẽ lắc đầu, Bruce trầm giọng hỏi:

- Cậu còn nhớ lần chúng ta vây bắt Lex Luthor không?

Clark gật gù, đáp:

- Có, cách đây một tuần. Đấy là một trận chiến khó xơi và hắn đã bị tiêu diệt.

- Phải, nhưng trước lúc nổ tung cùng phi thuyền của mình, hắn đã bắn ra vô số chùm tia kì lạ, cậu liền lao tới che chắn cho tôi nên bị trúng đòn và những tia sáng xanh đỏ bự như những cái cọc gỗ ấy đã khiến cậu bị ngất lịm hết nửa ngày. Cậu nhìn này!

Bruce lấy từ trong người ra một lọ thủy tinh nhỏ rồi đưa cho Clark, anh ta cầm lên xem:

- Là một sợi tóc. Của ai vậy? Không lẽ...

- Ừ! Của cậu đấy, không những thế tôi còn có thể lấy được cả mẫu máu của cậu.

Hai mắt Clark ngạc nhiên mở căng, ngờ vực:

- Làm... làm sao cậu có thể?

Chiếc xe bỗng giảm tốc độ, chầm chậm lăn bánh, Bruce giải thích:

- Thấy cậu ngất lâu như thế, tôi bèn kiểm tra và phát hiện sức mạnh của cậu khi đó rất yếu nên đã lấy mẫu thử xét nghiệm. Khi cậu tỉnh dậy, mọi thứ đều bình thường và không muốn để cậu lo lắng nên tôi đã im lặng giấu chuyện này, tự mình nghiên cứu. Nhưng quan sát mẫu thử và theo dõi cậu mấy ngày nay thì...

Nói đến đây tự nhiên Bruce ngừng lại thở dài một tiếng rồi buồn bã nói:

- Cậu đang mất dần sức mạnh Clark à! Và nếu cậu còn cố gắng sử dụng chúng, cậu sẽ chết!

Từng từ một như sét đánh ngang tai khiến chàng phóng viên rụng rời, anh ta chỉ mong gã bạn lạnh lùng, không bao giờ biết đùa của mình hôm nay phá lệ nhưng điều ấy là không thể. Clark không muốn tin nhưng anh cũng sớm nhận ra rằng cơ thể mình đang dần thay đổi, toàn thân nặng nề và bất lực, cơ thể đôi khi cũng nhức mỏi như của một cụ già, những cảm giác khó chịu mà trước đây anh không bao giờ có, hoàn toàn không cho dù phải đối diện với đá Kriptonite cũng không đau đớn như vậy. Đây là sự thật.

- Tôi nghĩ tạm thời cậu nên nghỉ ngơi đừng làm Superman nữa cho tới khi tôi tìm ra cách chữa trị cho cậu. Mọi việc ở Metropolis hãy để cho người khác gánh vác!

Bruce vừa dứt lời đề nghị thì Clark xua tay ngay mà chẳng cần phải suy nghĩ, đắn đo:

- Tôi không thể, mọi người cần tôi, thành phố này cần....

Tức giận gã tỷ phú cắt ngang:

- Đúng nhưng tất cả những kẻ thù của cậu đã ngồi tù, thậm chí ngay cả Lex Luthor cũng đã chết, cậu có thể an tâm tịnh dưỡng một thời gian rồi. Hãy kiên nhẫn! Tôi hứa sẽ tìm mọi cách để chữa trị cho cậu.

Nhưng chàng phóng viên chỉ lặng im, cúi mặt mỉm cười, gỡ cặp mắt kính to tròn của mình xuống lau.

- Không làm Superman thì tôi là ai...???

Bruce ngừng xe, nhìn thẳng vào mắt bạn mình mà khuyên nhủ:

- Đã đến lúc cậu nghĩ cho mình và Lois rồi!

Giật mình, Clark không nói lên lời, anh lặng lẽ áp đầu vào cửa kính xe, nhìn lên bầu trời, trong lòng hoang mang, rối bời.

Chiếc xe lại tiếp tục từ từ lăn bánh...

...♦♦♦o0o♦♦♦...

- Anh ấy không xuất hiện hơn mười ngày nay rồi! Bặt vô âm tín.

Lois vừa nói vừa mân mê cốc rượu vang đỏ, vẻ mặt u sầu.

- Anh ấy như đã biến mất, không ai thấy hay biết thông tin gì về anh ấy nữa. Tôi lo lắm, lo lắm đó Clark!!

Nói rồi cô cầm cốc rượu lên uống cạn một hơi lại định rót tiếp một cốc đầy, Clark vội vàng giựt lấy chai rượu, khuyên ngăn:

- Cô uống quá nhiều rồi đó, Lois! Cô nên nhớ Superman là bất khả chiến bại hay ít nhất là anh ta không thể dễ dàng chết như thế đâu.

Hai mắt đỏ hoe, long lanh như sắp rơi lệ, Lois thổn thức:

- Clark! Anh có thấy tôi quá điên rồ khi yêu thương và chờ đợi một người như anh ấy không??

Chàng phóng viên lắc đầu quầy quậy, Lois gượng cười - một nụ cười dường như rất cay đắng. Cô vừa lấy ngón tay xoa xoa lên miệng cốc rượu vừa nhẹ nhàng nói:

- Giá như anh ấy là anh, lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Chả cần siêu năng lực gì hết chỉ cần ở cạnh tôi thôi.

Clark ngỡ ngàng và khó xử, anh xót xa nhìn Lois mà đầu óc quay cuồng.

- Không lẽ anh ấy đã chán ghét cái hành tinh này và bỏ đi???

Lois gục đầu xuống bàn; Clark nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ôn tồn an ủi:

- Anh ta có thể bỏ mọi thứ nhưng không thể bỏ cô đâu. Hãy tin tôi!!!

Nghe vậy Lois ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt đầy chân thành của Clark ẩn sau cặp kính dày cộm, cô liền rụt tay về, ngoảnh đi nơi khác rồi nói lảng qua chuyện mới:

- À! Mấy hôm nay, anh lạ lắm nhé Clark - đi làm đúng giờ lại luôn có mặt trong phòng làm việc rồi còn mời tôi đi ăn tối nữa. Có chuyện gì vậy? Hôm đó, cái gã tỷ phú đó đã nói gì à??

Clark từ tốn trả lời:

- Không có đâu! Chẳng qua là tôi cảm thấy mình không còn thời gian nữa... Tôi như vừa trút được một gánh nặng nhưng sao bụng dạ cứ day dứt, không yên...

Lois ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào người đồng nghiệp. Thấy thế chàng phóng viên nhoẻn miệng cười trừ:

- Ấy chết! Tôi lại nói nhảm rồi! Hôm qua mới coi bộ phim tình cảm nên bị nhiễm đấy mà.

Cả hai bật cười rồi sau đó họ cố tỏ ra vui vẻ bình thường, không đề cập đến phiền muộn của mình nữa. Tuy nhiên, chốc chốc, Clark lại thoáng thấy người phụ nữ mình yêu chán nản thở dài, lơ đễnh nhìn vào khoảng không như đang miên man suy nghĩ, nhớ nhung một ai đó.

Clark biết rõ người đó là ai....

Lát sau, buổi hẹn kết thúc.

Đưa Lois về nhà xong, Clark quay người bỏ đi. Từ mấy ngày nay, anh đã không được bay, không được phóng nhanh mà chỉ có thể bước đi bình thường, chậm rãi như bao người khác. Nhưng hôm nay thật lạ, từng bước từng bước nặng trĩu, con đường về nhà cũng dài hơn. Phải chăng là do căn bệnh, do Clark đang mất dần sức mạnh và sắp chết!? Không, không phải, mà chính cái tâm trạng rối tung này mới là điều thật sự đang làm anh khó chịu. Không suy nghĩ nữa, Clark đột ngột nhún chân tung người lao vút lên không trung. Anh ta tăng tốc bay thật nhanh như muốn nhờ những cơn gió đêm lạnh giá cuốn trôi đi hết buồn phiền.

Bất ngờ, toàn thân Clark run lên, gương mặt nhăn nhó hình như đang rất đau đớn, anh vội lấy tay ôm ngực rồi mất kiểm soát chao đảo rơi xuống đất với tốc độ rất cao.

Khoảng cách càng lúc càng thu ngắn lại, cơ thể chàng phóng viên sắp sửa va chạm cực mạnh với mặt đất.

Bỗng, từ đâu một sợi dây cáp đen phóng tới quấn chặt quanh Clark, kéo lên một chút và từ từ đặt anh ta xuống đất. Xong xuôi, sợi cáp rút vào trong một chiếc phi cơ nhỏ, đen bóng ánh kim, hình thù kì lạ, rồi nó hạ cánh, một bóng đen bước ra.

Chiếc phi cơ quen thuộc mà bóng người đó lại càng quen thuộc với Clark – đó chẳng phải ai khác ngoài Batman - chiến hữu kề vai sát cánh bên anh qua biết bao lần sinh tử.

- Tôi đã dặn cậu không được dùng siêu năng lực nữa, cậu muốn chết hả!?

“Hiệp sĩ bóng đêm” vừa lớn tiếng trách móc, vừa tiến tới đỡ Clark đứng dậy, chàng phóng viên cười mếu:

- Cảm ơn cậu, Bruce! Hà...! Superman lại không thể bay...

- Nếu cậu còn muốn sống thì đừng bao giờ dại dột như thế nữa!!

Batman lạnh lùng quay đi, Clark chậc lưỡi:

- Chà! Tôi chỉ muốn bay một chút cho khuây khoả, tâm trạng tôi xấu lắm, Bruce à!...

Nghe thế, Batman ậm ừ hỏi:

- Là Lois phải không?

- Ừm! Cô ấy đang rất nhớ nhung và lo lắng cho tôi.... Đã nhiều ngày rồi, phải chứng kiến cô ấy đau khổ, tôi... tôi không chịu nổi...

Batman chỉ lạnh nhạt nói trong khi vẫn tiến về phía chiếc phi cơ:

- Đến và cho cô ấy biết Superman vẫn ổn!

- Không, Bruce! Tôi còn muốn hơn thế nữa.

Nghe thế Batman đứng sững lại, lặng thinh vài giây rồi mới chậm rãi lên tiếng:

- Nếu đã chắc chắn thì hãy làm những gì cậu nghĩ!

Dứt câu, gã ta leo vào phi cơ, cất cánh phóng đi.

Clark mỉm cười nhìn chiếc phi cơ bay xa khuất tầm mắt; như được tiếp thêm động lực, anh hít mạnh một hơi, thu hết can đảm, quay người trở lại nhà người mình yêu. Giờ đây, những bước chân của anh ta đã trở lên nhẹ nhàng và thoải mái. Clark đã có quyết định riêng, đã thật sự trút được gánh nặng.

Chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.

Đứng bên ngoài căn hộ của Lois Lane, Clark chợt cảm thấy do dự - không phải vì sợ hãi hay đã đổi ý chỉ là anh không biết nên bắt đầu câu chuyện này từ đâu. Lo lắng, anh ta nheo mắt dùng tia X nhìn xuyên vào phòng Lois, anh trông thấy cô đang đi đi lại lại trong phòng, trên tay cầm một khung ảnh của Superman mà khổ sở mong ngóng. Chàng phóng viên chạnh lòng, không kềm được nữa và gõ cửa.

“CỘC! CỘC!! CỘC!!!”

Cánh cửa mở ra, nét mặt Lois xịu xuống lộ rõ vẻ thất vọng:

- Clark! Là anh sao?

Không dám nhìn Lois, Clark cúi gầm mặt, khó khăn phát ra từng câu, từng chữ:

- Lois! Thực ra anh chính là...

Đột nhiên...

“BÙM...!!!”

Tiếng nổ rền trời, một lỗ lớn xuất hiện ngay trên tường nhà, một bóng đen lượn vào, dang tay bắn ra hai chiếc lưới thép trùm lên người Lois và Clark. Xong xuôi, hắn cười vang - giọng cười mà chàng phóng viên không thể nào quên:

- Luthor...!!!

Clark kinh ngạc, chính là hắn ta – tên độc tài Lex Luthor, hắn vẫn chưa chết mà đang lơ lửng tại đây trong bộ giáp tăng lực.

- Sao vậy cậu phóng viên tỉnh lẻ!? Bất ngờ lắm hử!?

Thế rồi hắn tiến lại nhấc Lois lên khiến cô ta vùng vẫy:

- Thả tôi ra! Thả ra!!

Luthor không nói gì chỉ đưa ngón tay bấm nhẹ vào gáy Lois thì cô bất tỉnh.

- Bỏ cô ấy xuống!!!

Clark tức giận hét lên nhưng Luthor chẳng thèm đếm xỉa, hắn bước tới nắm cổ áo Clark xốc lên và đe dọa:

- Nhắn với thằng ngoài hành tinh kia, nếu không muốn thấy con đàn bà của nó chết thì tý nữa đến tìm tao ở LexCorp.

Tiếp đến, hắn quăng Clark ra xa rồi lững thững bỏ đi.

Cả người chàng phóng viên đập mạnh vào tường khiến nó đổ nát, gạch đá ngổn ngang, bụi tung mù mịt. Clark bật ngay dậy, tức tốc đuổi theo.

- Cậu nghĩ với tình trạng hiện giờ của mình có thể thắng được hắn sao?

Batman thình lình lộ diện, đứng chắn ngang trước mặt Clark, ngăn cản:

- Đây chắc chắn là một cái bẫy! Ngay từ đầu, Luthor đã sắp đăt mọi việc. Cậu mà đến đó sẽ rất nguy hiểm!

- Cậu tránh ra, tôi phải cứu Lois!

Clark đẩy bạn mình ra mà cắm đầu bỏ đi.

- Để tôi đến đó còn cậu hãy đi tìm người giúp!

Nhưng Clark vẫn không hề bận tâm. Batman nhanh chóng ném ra hai quả bóng đen nhỏ, chúng tách ra và xì khói:

- Cậu nghĩ đám khói mù này sẽ cản được tôi sao!?

Nói đoạn, Clark há miệng vội vã hút hết đám khói ấy vào bụng. Batman nhếch mép:

- Có thể... Vì đó không phải là khói thường...

Khi Clark kịp hiểu ra thì đã quá trễ, anh ta gục ngã, toàn thân cứng đơ. Batman đỡ Clark dậy dìu vào trong chiếc phi cơ của mình rồi lái nó bay đi.

Không lâu sau đã tới Batcave.

“Hiệp sĩ bóng đêm” đưa chàng phóng viên đi tới một căn phòng với cánh cửa được khóa rất kĩ càng bằng một hệ thống thiết bị hiện đại. Đến nỗi hết ấn xong mật mã thì Bruce Wayne phải gỡ mặt nạ Batman ra để quét võng mạc còn kiểm tra cả giọng nói và vân tay nữa rồi mới mở được cửa. Gã tỷ phú nhẹ nhàng đặt Clark lên trên một bục đá bên trong căn phòng ấy - một căn phòng hẹp, bốn bề kín mít chỉ có độc một cánh cửa để ra vào, trên trần là những bóng đèn tỏa ánh sáng đỏ lập lòe.

Bruce vừa khóa trái của phòng, vừa cảnh báo:

- Cậu đừng hy vọng trốn ra được! Toàn bộ căn phòng này được làm từ gạch có pha vụn đá Kriptonite và ánh đèn trên kia có tác dụng tương tự như mặt trời đỏ. Tôi đã dặn Alfred đến ngày mai mới được thả cậu ra.

Sau đó, gã ta đội chiếc mặt nạ Batman vào và quay người bỏ đi. Chỉ còn tiếng nhịp bước chân cùng giọng nói vọng lại:

- Điểm yếu của cậu không phải là ánh mặt trời đỏ hay bất kì loại đá Kriptonite nào mà chính là trái tim, trái tim hết sức con người của cậu.

Clark Kent mơ màng rồi rơi vào hôn mê.

...♦♦♦o0o♦♦♦...

- Superman cứu em!! Superman!!!

Tiếng kêu gào thảm thiết của Lois Lane cùng cảnh tượng Lex Luthor bóp nát đầu Bruce Wayne làm Clark Kent giật mình tỉnh giấc. Lau vội những giọt mồ hôi đang chảy nhễ nhại trên trán, anh ta hoảng sợ không biết đó là sự thật tàn khốc hay chỉ là cơn ác mộng.

Clark nhanh chóng đứng dậy, tiến tới đấm thật mạnh vào cánh cửa, miệng lẩm bẩm:

- Mình phải cứu họ....

Cứ mỗi nắm đấm chạm được vào cánh cửa là gương mặt Clark Kent tái nhợt hẳn đi, mồ hôi lại vãi ra, cực kì đau đớn. Mặc kệ, anh ta vẫn cứ đấm, đá liên hồi cho dù toàn thân bị bỏng rát hay da thịt tóe máu..

Tuy có nhiều vết lồi lõm, móp méo đã hiện ra nhưng cách cửa vẫn trụ vững, Clark mệt nhoài khụy xuống, phì phò thở,chán nản - hai tay anh đấm mạnh xuống sàn.

- Không! Không thể bỏ cuộc. Mình là Superman, là “Người đàn ông thép”...

Nghĩ rồi, chàng phóng viên đứng dậy, lùi ra sau lấy đà tông thật mạnh.

“RẦM!!!”

Thanh âm ầm ĩ, cánh cửa rung rung, Clark vẫn giữ thế, cố gắng dùng hết sức lực bình sinh để đẩy, chân anh ta ghì chặt xuống sàn, tiếng ma sát rít lên, anh nhăn mặt hét lớn:

- Kiaaaaaa.....!!!

Và rồi....

“ẦM!!!”

Cuối cùng kì tích cũng xảy ra - cánh cửa bị hất tung. Ngay lập tức, Clark quên hết mệt mỏi, vội vã tung người lao nhanh đến LexCorp.

Thoáng chốc, Clark Kent đã có mặt tại địa điểm Lex Luthor yêu cầu.

Cảnh tượng đập vào mắt Clark thật hãi hùng. Bên ngoài LexCorp, đường phố nát bấy, nhà cửa đổ nát, xe cộ bị lật nhào và bốc cháy. Anh ta nhanh chóng đáp xuống, tiến vào trong.

- Sao lại là anh bạn phóng viên nhà quê thế này?

Giọng nói của Luthor vang lên, hắn đang ngồi ở giữa khuôn viên, gác chân trên một cái ghế lớn, cạnh bên treo một chiêc lưới thép trong đó chứa Lois, phía sau bọn họ là tòa cao ốc LexCorp hùng vĩ. Clark định thần tìm kiếm thì nhận ra Batman đang nằm im ở một góc gần mình, toàn thân xây xác bởi thương tích.

- Clark, anh tới đây làm gì!? Chạy đi! Nguy hiểm lắm!!

Thấy Clark xuất hiện, Lois tức khắc la lên. Clark đau xót, nghiêm mặt ra lệnh:

- Luthor, thả cô ấy ra!

Tên độc tài đứng dậy, chắp tay sau lưng bước đi đến cạnh một bức tượng đá lớn, vừa ra vẻ ngắm nghía vừa cười đểu:

-- Xem ra nếu tao không cảnh cáo thì hắn sẽ không chịu lòi mặt. Chà!!!

Sau đó, hắn nhấc bức tượng đá lên ném về phía Batman lại đưa tay bắn ra hai quả tên lửa nhỏ bồi thêm. Clark không chần chừ nhảy tới ôm Batman, quay lưng chống đỡ. Batman thì thào khó nhọc:

- Cậu.. cậu làm cách nào?

Clark Kent mỉm cười không đáp. Trong khi đó:

- Con dơi đen cùng thằng phóng viên nhà quê đó chết đi để xem hắn có chịu thò đầu ra chưa!?

Lex Luthor đang khoái chí cười rộ thì tự dưng nín bặt. Khói bụi tan đi, đống gạch đá đè lên Clark Kent và Batman bị hất tung ra.

- Cái gì...!?

Không chỉ mỗi mình Luthor mà ngay cả Lois cũng sửng sốt khi nhìn thấy Clark sừng sững đứng dậy. Họ đều nhận ra ẩn sau bộ đồ bên ngoài đã rách bươm tả tơi của anh ta là một màu xanh không thể nhầm lẫn được. Luthor lắp bắp:

- Mày... mày là...

- Phải! Tao là Superman.

Dứt lời, Clark xé tan bộ quần áo mặc ngoài để lộ ra bộ đồ bó sát màu xanh với huy hiệu chữ “S” trước ngực và chiếc áo choàng đỏ thẳm sau lưng - trang phục của Superman.

Lois Lane chết lặng chứng kiến tất cả, ôm mặt khóc, cô vẫn chưa thể tin người mình luôn nhớ mong, yêu thương lại chính là anh bạn đồng nghiệp khờ khạo lúc nào cũng gần kề, vẫn khó có thể tin Clark Kent là “Người đàn ông thép”.

Superman nhìn về hướng Lois, bất giác đau lòng. Bỗng nhiên:

- Dù mày là ai thì cũng phải chết!!!

Lex Luthor phóng tới húc Superman văng đi phá xuyên qua năm, sáu bức tường đồ sộ.

- Mày còn nhớ những tia sáng xinh đẹp này chứ!?

Hắn ta tiếp tục lao đến bắn không ngớt vào người Superman những chùm tia xanh đỏ - thủ phạm khiến anh đang chết dần chết mòn.

Superman từ từ yếu đi, không còn sức chống cự càng không thể phản kháng, anh kiệt quệ gục ngã. Thấy vậy Luthor hí hửng bước tới, túm lấy áo choàng xốc “Người đàn ông thép” lên bắt đầu chuỗi hành hạ, tra tấn của mình.

- Nhanh hơn chớp...

Như bị phát cuồng, hắn lên gối xuống chỏ liên miên vào thân xác tàn tạ của Superman rồi đấm móc một cú trời giáng vào bụng anh.

- Mạnh hơn đầu máy xe lửa...

Tiếp đó, hắn ta nắm đầu anh đập mạnh xuống nền làm lõm một lỗ bự; xong thì cầm đầu anh kéo đi tạo thành một đường rãnh dài trên bề mặt đất.

- Cơ thể bất bại của mày đâu rồi!?

Chưa thỏa mãn, tên độc tài liền kéo Superman quăng ra xa.

- Kẻ mạnh nhất thế giới, mãi mãi tồn tại thật sự chính là tao!!!

Hắn lại chạy đến nhảy lên người Superman, dùng chân dậm liên tiếp khiến cơ thể anh lún sâu xuống lòng đất.

“Người đàn ông thép” nằm bất động, thoi thóp. Lois vội vàng van xin thống thiết:

- Thôi ngay đi! Ngươi giết anh ấy mất!!

Luthor ngừng lại và quay đầu nhìn, hắn không còn là người, trở thành dã thú. nở một nụ cười man rợ, hắn ta bước xuống khoái trá tiến đến chỗ cô. Hắn đã

- Cô em xinh đẹp để tôi giúp cô đi theo nó!

Xé toang tấm lưới thép, hắn ta đưa tay bóp cổ Lois Lane.

- Để cô ấy yên!!!

Tiếng gầm phẫn nộ rền vang, Superman đứng dậy, cặp mắt long lên sòng sọc bắn ra hai tia nhiệt điện nóng đỏ. Mất cảnh giác, Luthor bị trúng tia, hắn ta đau đớn buông Lois ra. Tức thời, “Người đàn ông thép” bay tới ôm tên độc tài lao lên cao một đoạn rồi cầm hắn ném mạnh xuống đất.

- Thằng khốn!!!

Luthor lại dang tay bắn ra những chùm tia xanh đỏ, Superman lách người tránh né rồi tiến gần chụp lấy cổ tay của tên độc tài và bóp mạnh, phá nát phần giáp phục của hắn ta.

- Tao không giết được mày nhưng sẽ giết tất cả những đứa tôn thờ mày.

Lex Luthor gồng mình lôi từ trong người ra một hộp điều khiển, hắn nhấn nút rồi điên cuồng nói:

- Tao vừa kích hoạt tất cả số bom nguyên tử được đặt trong cao ốc LexCrop. Mỗi tầng... à không.. phải là mỗi phòng một trái mới đúng. Cho dù có cả lũ Justice League ở đây cũng hết cách.

Tức giận, Superman lại xốc Luthor lên và trừng mắt nhìn hắn.

- Luthor! Mày phải chết!!!

Nhưng...

- Không! Clark, đừng!! Anh không thể như hắn!!!

Tiếng gọi của Lois làm Superman bừng tỉnh, tay anh thả lỏng, sát ý tiêu tan. Lex Luthor phì cười giễu cợt:

- Mày không thể giết được tao. Không thể.

Hắn vừa nói hết câu thì đồng thời cũng bị một qủa đấm giáng thẳng vào mặt - tên độc tài ngất lịm. Kế đó, Superman bước tới ôm Lois Lane vào lòng bế đi.

- Anh lừa đối tôi suốt thời gian qua!?

Trong tiếng nấc nức nở, Lois đưa tay tát mạnh vào mặt “Người đàn ông thép” rồi lại cúi xuống ngực anh ta khóc lóc. Superman chỉ dịu dàng nói

- Anh xin lỗi!

Nhẹ nhàng, anh đặt Lois xuống cạnh Batman. Đoán được dự định của bạn, “Hiệp sĩ bóng đêm” can ngăn:

- Bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc ấy đi! Ngay cả khi bình thường việc này đã rất khó khăn, huống gì cậu đang trong tình trạng này.

Không phản ứng, Superman thổi một hơi tạo thành một bức tường băng mỏng ngăn cách mình với họ. Anh nhìn cả hai một lượt rồi nở một nụ cười vô cùng thanh thản:

- Lúc gần chết ai cũng liều mạng cả.

Lois Lane vẫn chưa hiểu gì cả nhưng nghe những từ ấy, thấy vẻ mặt ấy khiến trực giác mách bảo một điều không lành, cô cảm thấy rất bất an.

- Clark, quay lại đây! Đừng bỏ em!!!

Superman vẫn không quay đầu lại, anh bay lên cao và phóng xuống chui vào lòng đất. LexCorp rung chuyển rồi bật khỏi mặt đất mà lao vút đi.

Gió bụi mù mịt, âm thanh inh ỏi đến nhức tai.

Batman gắng gượng đứng dậy phá băng chạy đến giúp đỡ nhưng không kịp nữa rồi - Superman đã nhấc bổng cả tòa cao ốc tráng lệ, đẩy nó xa dần xa dần thì mất hút, họ đã phóng thẳng vào không gian.

“UỲNH...!!!”

Bầu trời rực sáng cùng hàng ngàn đốm lửa nhỏ li ti như những bông tuyết lung linh đang nhẹ nhàng rơ khắp nơi.

Mọi người hồi hộp chờ đợi nhưng... hy vọng vụt tắt.

Superman đã không trở về chỉ còn lại mảnh áo choàng cháy sém của anh đang lơ lửng trên nền trời. Lois giơ tay đỡ lấy nó với vẻ mặt tê tái.

Mọi chuyện đã kết thúc.

Khung cảnh hoang tàn.

Không gian lại trở lên im ắng.

Batman khẽ đặt tay lên vai cô an ủi:

- Cậu ấy mất rồi, cô Lois à!

Lois ôm chặt mảnh áo choàng vào lòng, nhìn về phía chân trời mà bi ai mỉm cười:

- Không! Superman không bao giờ chết, không bao giờ.

* Man of Steel;
** The Dark Knight



06-05-2011

HẾT 
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét