Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Tửu Điếm

* Rating: K
* Thể loại: Kiếm hiệp
* Tình trạng: Hoàn thành

 https://thuyhungblog.files.wordpress.com/2014/07/e1baa3nh-che1bba5p-mc3a0n-hc3acnh_2012-11-30_085050.jpg

Một ngày mùa hạ, không gió, không mây, cũng không trăng.

Khuya, sương dần buông. Phố xá vắng tanh, không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng dế kêu đêm hòa lẫn cùng tiếng gõ tre lóc cóc vào nhau do lão đánh mõ già tạo ra khi đi qua mấy con hẻm. Chốc chốc lão lại hô to với giọng khản đục:

– Tiết trời hanh khô cẩn thận củi lửa!

Cảnh vật thật ảm đạm.

Không, không, vẫn còn một thanh âm nữa xuất hiện – tiếng của vó ngựa bước nhẹ trên mặt đường từ một cái bóng mờ ảo đang chầm chậm tiến tới rồi dừng lại đứng chắn trước mặt lão già đánh mõ.

Một con ngựa trắng, một gã áo trắng.

Lão già quan sát, ánh mắt thăm dò.

Chỉ thấy gã áo trắng khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, dáng vẻ thư sinh, gương mặt anh tuấn lại phảng phất chút ưu buồn, ăn vận gọn gẽ, lịch thiệp, bên hông dắt theo một cây tiêu trắng, không rõ làm bằng chất liệu gì. Thế nhưng điều khiến lão đánh mõ già chú ý nhất chính là phong thái của gã ta – ung dung, một phong thái ung dung khó ai bì kịp.

Gã áo trắng xuống ngựa, cúi người kính cẩn hành lễ:

– Tại hạ là…

Chưa nói hết câu, gã đã bị lão đánh mõ xua tay, cắt ngang:

– Khỏi lôi thôi! Lão biết công tử là ai rồi? Vì sao lại tìm lão?

Gã áo trắng bèn khiêm nhường trả lời:

– Tại hạ muốn hỏi tiền bối tung tích của một người?

Lão đánh mõ nhíu mày:

– Là người nào có thể làm khó được công tử? Chẳng lẽ là y?

– Phải! Là y. Khắp thiên hạ chỉ có y, chỉ duy nhất mình y.

Gã áo trắng xác nhận xong thì thở dài đăm chiêu nhìn về hướng nam.

Lão già đánh mõ hai mắt sáng lên lão đã sớm biết chính xác “Y” là ai. Lão vuốt bộ râu dài của mình, gật gù hỏi:

– Công tử tin lão có thể tìm được?

Gã áo trắng thư thái giải thích:

– Chỉ cần trả đúng giá thì không việc gì mà Nhân Gian Tự Điển – Tống Dực, Tống tiền bối không biết, tại hạ tin chắc là vậy.

Lão già lại thắc mắc:

– Vậy giá của chuyện này tính như thế nào?

Gã áo trắng liền lấy cây tiêu trắng ra đưa lên, ngắn gọn đáp:

– Một khúc nhạc.

Nghe thế lão đánh mõ chợt ha hả cười lớn rồi vừa nói vừa quay đầu bỏ đi.

– Giữa trưa mai gặp tại quán rượu ngoài thành.

Gã áo trắng cũng mỉm cười, dõi mắt theo bóng của lão đánh mõ khuất dần vào màn đêm, chỉ còn vọng lại tiếng cười sảng khoái ấy mà thôi.

Tiếng vó ngựa lại nhẹ nhàng cất lên.

Ngày dài đã trôi qua.

TỬU ĐIẾM

Không khí oi bức, nóng nực.

Phố chợ thưa thớt, hẳn là ai cũng muốn về nhà hay tìm một chỗ tạm trú để lẩn đi cái nắng gắt của tiết trời.

Giữa trưa.

Trên con đường mòn bây giờ chỉ còn lại một bóng người vẫn thong thả rảo bước – bóng của gã áo trắng tối qua. Đúng giờ, gã đến điểm hẹn.

Đó chỉ là một tửu điếm nhỏ, nhỏ đến nỗi không có lấy một bảng tên, thế mà lại có vẻ như khá đông khách. Bên trong quán ngoài quầy thanh toán đặt ở mé bên phải ra thì chỉ kê có đúng ba bộ bàn ghế.
Bộ phía bên trái là bốn tên nam nhân, già trẻ đủ cả, tướng tá, cách ăn vận, môn phái và vũ khí mang theo của họ tuy khác nhau nhưng đều thuộc danh môn chính phái; sắc mặt người nào người ấy hết thảy đều rất căng thẳng.

Bộ chánh giữa chỉ có mỗi một nam trung niên đang ngồi, tướng mạo uy dũng, phục sức xa hoa, phong cách sang trọng, phía sau lưng có một nam, một nữ đứng hầu, ắt hẳn đây là một người có quyền thế lẫn địa vị – một đại quan nhân.

Chỉ còn lại bộ bàn ghế đặt phía bên phải quán vẫn trống trơn, chưa ai ngồi.

Tất cả bọn họ xem chừng rất hụt hẫng khi thấy gã áo trắng xuất hiện đi tới chỗ bộ bàn ghế bên phải. Cái nhìn dè chừng vẫn chăm chú hướng về phía gã ta cùng cây tiêu trắng trên tay.

Không khí quả thật rất nặng nề, đáng sợ, dù là giữa trưa nhưng cảm giác u ám, rợn gáy lại ngập tràn.

Bỗng dưng.

– Vô đây làm bát rượu cho mát người.

Lại một người nữa vô quán bước tới ngồi chung bàn với gã áo trắng, tiếng nói của con người ấy phút chốc như phá tan đi hết cảm giác u ám, khó chịu đang bao trùm nơi này.

– Cũng nhiều người vô đây tránh nắng ghê.

Kẻ vừa vào quán cũng là một nam nhân, tuổi tác xem chừng chỉ hơn cái gã áo trắng kia chút đỉnh nhưng tướng tá thấp bé, dung mạo bình thường, ăn mặc xuềnh xoàng, lại chả có chút phong thái gì cho ra hồn cả nên tuyệt nhiên không thể so sánh được với bất kì ai trong quán chứ đừng nói gì tới gã công tử nho nhã đang ngồi cùng bàn.

Hắn chỉ là một kẻ tầm thường, tầm thường tới nỗi chẳng có lấy một ánh mắt dò xét con người hắn, chẳng một ai thèm bận tâm đếm xỉa đến hành động của hắn.

– Chủ quán, chủ quán đâu!

Kẻ mới đến inh ỏi đập bàn gọi thì một lão bà ẵm theo một đứa bé gái chừng bốn, năm tuổi mới từ sau quán đi vội ra. Lão bà đặt đứa bé ngồi lên quầy thanh toán, rồi tiến tới chỗ bàn bên phải mà hỏi:

– Nhị vị khách quan dùng chi ạ?

– Cho năm cân thịt bò với mấy tĩnh rượu ra đây.

Kẻ mới đến nhanh nhảu, lão bà niềm nở quay qua nhìn gã áo trắng chờ đợi, gã ta khẽ lắc đầu:

– Tôi đang đợi người, mang một chum trà là đủ rồi.

Bà chủ quán vâng dạ rồi lui ra sau chuẩn bị.

Bất giác gã áo trắng cảm thấy những người trong quán có chút giật mình, ai cũng nhíu cặp chân mày lại như đang suy tính một việc gì đó khá quan trọng. Gã tự vấn rằng phải chăng mình và bọn họ đều đang có chung một cái hẹn, đợi cùng một người, liệu là mục đích có giống nhau?

Gã không biết và cũng chẳng muốn biết, gã quay lại với câu chuyện của chính mình.

Phải mất một lúc thì bà chủ quán mới bưng các thứ lên.

Vừa nhác thấy rượu, kẻ mới đến đã vồ ngay lấy một tĩnh, rót đầy một bát đưa lên miệng ừng ực uống cạn, xong liền rót ra một bát nữa vui vẻ mời gã cùng bàn:

– Vị huynh đệ này làm một bát chứ?

Gã áo trắng lịch sự từ chối:

– Tạ hạ không uống rượu. Xin cáo lỗi.

– Ờ, trông huynh đệ ra dáng thế thật.

Kẻ mới đến tiu nghỉu ậm ừ rồi cũng chả nài ép gã cùng bàn nữa, hắn đứng dậy cầm bát rượu lên, vui vẻ tới chiếc bàn giữa quán tươi cười:

– Mời ngài đây một bát!

Vị quan nhân ấy không đáp, cũng chẳng thèm nhìn hắn, chỉ nhăn mặt, tặc lưỡi một tiếng thì tên nam bộc đang đứng hầu đằng sau liền bước lên quát:

– Đại tướng gia không uống rượu với hạng như ngươi! Xéo ngay!

– Hừm! Làm phách gì chứ!

Tuy có chút bực bội, hậm hực nhưng kẻ mới đến lại mau chóng nhoẻn miệng cười, mang bát rượu đi qua bên trái mời bốn tên ngồi ở bàn đó:

– Tiểu đệ kính các huynh đài mỗi người một bát.

Vẫn chẳng có lấy một tiếng trả lời, hắn như đang tàng hình, như chẳng hề tồn tại trong mắt bọn họ.
Rồi tên trẻ nhất trong số bốn người đứng phắt dậy, cau có đưa tay đẩy mạnh một cái khiến kẻ mới đến ngã nhoài xuống đất, làm bát rượu đổ hết cả lên áo quần.

Không vui cười nữa, kẻ mới đến mặt mũi bí xị, cúi đầu buồn tủi.

Một cảnh tượng dễ khiến con người ta nhói lòng.

Tất cả họ đều xem thường hắn, khinh miệt hắn.

Nhưng không, vẫn còn một ngoại lệ, ít nhất một ngoại lệ.

Gã áo trắng chán nản chứng kiến mọi chuyện, gã đứng dậy, bước tới đỡ kẻ mới đến đứng lên. Tiếp đó thì giúp hắn phủi quần áo, và đưa lời đề nghị:

– Vị đại ca này, để tại hạ uống với huynh!

Kẻ mới đến hai mắt sáng rỡ, tươi tỉnh vỗ vai gã cùng bàn:

– Hay, hay lắm!

Thế là cả hai hoan hỷ quay về bàn mặc kệ những người khác đang bĩu môi hay cười đểu.

– Nào nào, tôi đảm bảo huynh đệ đây sẽ thích cho coi.

Nhận bát rượu đầy từ tay kẻ mới đến, gã áo trắng một hơi uống hết, dáng điệu tiêu dao, sảng khoái vô cùng. Kẻ mới đến vừa rót tiếp một bát vừa cười bảo:

– Huynh đệ đây không những biết uống rượu mà còn là một hảo tửu lượng.

Gã áo trắng cười nói:

– Tại hạ cũng chỉ mới thử qua một lần mà thôi.

Đối với gã cái thứ nước trong suốt, cay nồng mà bất kì ai khi hành tẩu trên giang hồ đều tham thích lại chẳng ngon bổ, thú vị gì cả. Gã chẳng có hứng thú với nó, không muốn dùng nó nhưng sao thật lạ: hôm nay, gã đã uống hết cả mấy bát, làm cạn nguyên vài tĩnh rượu lớn.

– Bà chủ cho một tĩnh, à, hai tĩnh nữa nào!

Hết rượu, kẻ mới đến lại rộn rã réo gọi.

Gã áo trắng nhận thấy kẻ ngồi trước mặt từ dáng vẻ, điệu bộ cho tới cách ăn nói, ứng xử chỉ là một tên phàm phu nhưng lại cảm thấy y thật sự rất chân chất, rất dễ gần.

– Rượu đây! Rượu đây!! Quan khách cứ tự nhiên!

Bưng đồ lên xong, bà chủ quán lại quay về đứng sau quầy thanh toán vừa chơi đùa với đứa bé gái vừa lau dọn lại mặt quầy.

Đột nhiên bé gái thắc mắc:

– Ngoại tổ mẫu, ai là kẻ yếu kém nhất thiên hạ?

Bà chủ quán ngừng lau dọn đứng yên suy nghĩ, khách trong quán phút chốc lặng im lắng nghe.

– Trên đời này, ai cũng có điểm mạnh của riêng họ, không ai là yếu nhất đâu cháu ạ.

Bé gái lại hồn nhiên hỏi:

– Thế liệu có ai mạnh nhất không ngoại tổ mẫu?

– Có, khắp thiên hạ này kẻ mạnh nhất chỉ có y, duy nhất một mình y.

Lần này, bà chủ quán lập tức trả lời không chút đắn đo khiến cả quán càng chú ý hơn; hít một hơi dài rồi bà tiếp tục kể:

– Y là kẻ thiên hạ tuyệt thế, không việc gì không làm được nhưng tính tình cổ quái muôn phần. Võ công của y có thể sánh ngang đại hiệp Lưu Thiên Tinh và tài trí thì không hề thua kém thần thám Liễu Kiếm Phi là bao; y tuyệt đối có thể đem so sánh được với hai vị tiền bối thần thoại ấy.

Kẻ mới đến gắp một miếng thịt bò cho vô miệng vừa nhóp nhép nhai vừa cười khẩy nói:

– Thiên hạ này quả có kẻ như thế ư?

Bà chủ quán vẫn ra vẻ bí hiểm:

– Không sai! Chẳng những thế còn là một người sẽ khiến cho ai đã từng gặp qua chắc chắn không thể quên được, nhất định sẽ nhớ mãi.

Kẻ mới đến sốt ruột không nhịn được mà buột miệng hiếu kì:

– Rốt cuộc y là kẻ nào?

Khách trong quán ngày càng tập trung chờ đợi câu trả lời nhưng hình như họ đã ngờ ngợ ra kẻ đó là ai.

– Giang hồ gọi y là Nam Phương Bá Cuồng, còn tên họ thật là…

Chậm rãi, từng từ, từng từ một của đáp án được phát ra:

– Bộ…
– Vấn…
– Thiên…

Ba tiếng ấy vừa cất lên, một bầu không khí khó tả xuất hiện. Từ căng thẳng tới lo âu, tức tối lẫn khinh thường, thậm chí cả sự không quan tâm hay háo hức trong lúc này đều có đủ cả trong quán.

– Hừ chỉ là một kẻ tà không ra tà, chính không ra chính mà bày cũng bày đặt này nọ sao?

Bà chủ quán vẫn vô tư đáp trả lời chê bai của vị quan nhân:

– Chỉ e là ngài không đỡ nổi một đao trong Trảm Phong Nhất Thức của y mà thôi.

– Cái gì?

Cả giận, vị quan nhân hét to, hai mắt long sòng sọc, mặt mày đỏ tía, đập mạnh tay xuống mặt bàn, chỉ nghe một tiếng động lớn phát ra thì cả chiếc bàn gỗ nát bươm. Từng mảnh gỗ vụn sắc nhọn xé gió bắn đi tứ tung, uy lực hơn tên bay, hiểm ác vô cùng.

Ông ta là cao thủ, một cao thủ trăm người có một.

Thấy nguy, bốn tên bàn trái chỉ có thể vội vàng rút binh khí ra, cật lực múa may, vất vả chống đỡ.

– Ôi chết rồi, chết rồi!

Xung quanh hỗn loạn, kẻ mới đến sợ hãi nằm úp mặt lên bàn, lấy hai tay che đầu, người run cầm cập, hai bà cháu chủ quán cũng hoảng loạn cúi xuống quầy hàng, thế mà gã áo trắng xem chừng vẫn khá điềm tĩnh trước mọi chuyện, chỉ ung dung đưa tiêu trắng lên miệng.

Tiếng tiêu bắt đầu cất lên, chỉ là một âm thanh trong trẻo, nhưng chứa hào khí ngất trời, không những thế kì lạ ở chỗ nó còn như một tấm khiên chắn vô hình, bao bọc lấy toàn bộ khu vực bên phải, khiến cho các mảnh gỗ đang lao vùn vụt tới hướng đó, cách khoảng gang tay thì bị chặn lại mà rơi hết cả xuống đất.

– Huynh… huynh…

Kẻ mới đến ngẩng đầu ti hí dòm rồi sửng sốt, lắp ba lắp bắp nhìn gã áo trắng. Gã không trả lời thong thả thu kình về.

Tiếng tiêu ngưng thì mọi chuyện cũng kết thúc, chỉ còn lại khung cảnh xác xơ, khắp nơi cắm đầy mảnh gỗ sâu hoắm, đồ đạc đổ vỡ hoang tàn. Mùi máu tươi từ vết thương trên ngực và bụng của ba tên bàn trái cũng nổi lên càng khiến bên trong quán thêm phần ngột ngạt.

Lúc này chỉ còn lại tiếng bà chủ quán dỗ dành:

– Nín đi, nín đi cháu! Qua rồi, mọi việc ổn rồi.

Đứa bé gái vì quá hoảng sợ mà òa khóc nức nở, dỗ mãi cũng không thôi.

Gã áo trắng nghe thấy tiếng khóc ấy bèn đứng dậy, đến gần đứa bé, ôn tồn xoa đầu nó:

– Tiểu muội muội ngoan đừng khóc, để ca ca thổi một khúc tiêu cho muội nghe nha!

Bé gái thút thít gật đầu đồng ý ngay.

Tiếng tiêu lại vang lên nhưng lần này nhẹ nhàng, du dương hơn khiến cho người nghe thật dễ chịu, tâm trạng thoải mái đi rất nhiều nên rất mau chóng bé gái êm ái chìm sâu vào giấc ngủ, khi ấy gã áo trắng mới ngưng thổi mà trở về bàn.

– Ngưỡng mộ cao danh Tiêu Tiên Tử – Hoa Nguyệt Quang đã lâu, nay mới được diện kiến, quả đúng là khí chất hơn người.

Vừa nói vị quan nhân vừa liếc nhìn gã áo trắng, tuy lời lẽ toàn những lời tán tụng, tuy nhiên ngữ điệu và ánh mắt lại không hề như vậy. Biết thế nhưng gã vẫn đứng lên trả lễ:

– Tại hạ còn lâu mới sánh được tài nghệ và danh tiếng lẫy lừng của Vô Địch Đại Tướng Quân ngài.

Đắc ý vì những lời lẽ ấy, vị quan nhân gật gù khoái chí nhưng vẫn cố làm tỏ vẻ khách sáo:

– Công tử quá khen rồi!

Gã áo trắng trông thấy điệu bộ giả đò của ông ta thì ba phần buồn cười, bảy phần ngán ngẩm nên không muốn để ý nữa mà quay sang trò chuyện với hai tên bị thương ở bàn bên trái:

– Nhị vị đây không sao chứ?

Một tên không bị thương đứng dậy, chắp tay đáp:

– Nhờ ơn Đại tướng gia nương tay, vết thương của họ nhẹ thôi.

Kẻ mới đến từ đâu chen vào:

– Hà! Thì ra là biết nói, tôi còn tưởng mấy người bị câm.

Cả bốn tên trừng mắt nhìn người vừa mới chế giễu họ khiến gã áo trắng lại phải vội vàng cứu nguy:

– Xin hỏi cao danh quý tánh của các vị?

Tên vừa nãy cúi đầu trả lời:

– Chúng tôi là đệ tử thuộc Tây Thành Tứ Phái, tên tuổi hèn mọn không dám nêu ra…

Vị quan nhân nhép miệng chế giễu nhưng cả bốn tên cũng chỉ biết xấu hổ im lặng, không dám hó hé chi cả.

Gã áo trắng tiếp tục bắt chuyện:

– Dám hỏi tại sao mọi người lại đến đây?

Người già nhất trong bốn tên từ tốn đáp:

– Chúng tôi hay tin Bộ Vấn Thiên là kẻ tự cao tự đại, coi trời bằng vung lại lấy đi liên tiếp hơn chục mạng người nên đến bắt y đền tội.

– Chẳng phải những kẻ y giết đều đáng chết sao?

Cả bọn ấp úng không thể trả lời thắc mắc của gã áo trắng.

Thực ra những người còn lại trong quán ai cũng biết rõ ràng đấy chỉ là một cái cớ, thứ mà bốn tên ấy muốn chính là lập tức nổi danh thiên hạ bằng cách hạ được Nam Phương Bá Cuồng.

– Đại tướng quân cũng tìm y?

Gã áo trắng lại quay sang hỏi vị quan nhân. Ông ta gật đầu rồi khoanh tay trước ngực, vênh mặt tự mãn:

– Chính xác, Lý Bách Ngạo ta bình sinh tới giờ chưa thua trận nào, đánh đâu thắng đó, nên quyết phải tìm cho ra để tỉ thí xem ai mới thật là thiên hạ vô địch.

Và rồi gã áo trắng nhận ra tất cả họ đến đây đều chung một mục đích, để tìm cùng một người.

– Thế còn công tử, hà cớ chi lại đến nơi dơ bẩn này? Phải chăng cũng muốn thay trời hành đạo hay mong làm đệ nhất thiên hạ?

Vị quan nhân mỉa mai tò mò, gã áo trắng chỉ lắc đầu cười:

– Nào dám, quả đúng là tại hạ tới tìm y nhưng là để nhờ một việc.

– Là việc gì?

Vị quan nhân nhíu mày truy vấn, gã áo trắng thành thật đáp:

– Đó là…

Bất ngờ từ trên không, một kè phá nóc nhà bay xuống, nhanh chóng tiếp đất, động tác nhẹ êm như một cọng lông vũ.

– Khó chịu quá… khó chịu quá.

Kẻ đó khào khào than thở, hắn ta diện mạo xấu xí, thân thể gầy gò, lại ăn mặc rách rưới nên trông giống hệt quỷ, một con qủy đói.

– Ngươi là Nam Phương Bá Cuồng – Bộ Vấn Thiên?

Bốn tên bàn trái lập tức đứng dậy, nháo nhào gặng hỏi. Kẻ xấu xí cau có chửi:

– Con bà nó! Bộ Vấn Thiên… Bộ Vấn Thiên đi đâu cũng nghe cái tên thối này. Lão tử cóc phải cái tên nhảm nhí ấy.

Kế đến, hắn ta vỗ ngực giới thiệu:

– Lão tử đi không đổi danh, ngồi không đổi tánh, họ Phàm tên Nhất Dương.

Người trong quán tất cả sửng sốt:

– Là… Là… Phi Thăng Đại Đạo.

Kẻ xấu xí hí hửng vỗ tay tán thưởng:

– Giỏi, xem ra các ngươi có tí hiểu biết.

Sau đó, hắn ta đảo mắt ngó nghiêng một vòng quanh quán. Gã áo trắng giật mình:
– Hỏng…

Nhưng đã trễ, kẻ xấu xí đã phóng như bay về phía quầy thanh toán, vừa lè lưỡi liếm mép vừa phát ra những lời lẽ thô tục:

– Không ngờ ở chốn khỉ ho cò gáy này lại có một tiểu mỹ nhân xinh tươi như hoa, lão tử không hái e không thể làm người.

Giang hồ đều biết hắn ta không chỉ là đạo tặc mà còn là một tên hái hoa đại đạo chuyên cưỡng hiếp các bé gái nhỏ tuổi.

Sự việc cấp bách, gã áo trắng không hề do dự lao đến thi triển công phu hòng ngăn tên dâm tặc nhưng chỉ chưa tới mười chiêu đã bị hắn ta bức ép thoái lui rồi trêu đùa bỡn cợt:

– Muốn cản lão tử, e là ngươi chưa đủ cân lượng đâu.

Kẻ cùng bàn với gã áo trắng vội vã kêu lên:

– Đại tướng quân, nhị vị đại hiệp mau tới giúp huynh ấy với!

Họ thủy chung vẫn bình chân như vại.

Gã áo trắng chẳng bận tâm, tức khắc đưa tiêu lên miệng nhưng chưa kịp thổi thì kẻ xấu xí đã đứng ngay trước mặt, hắn ta chỉ búng nhẹ vào cùi chỏ của đối thủ đã khiến cây tiêu đang nắm chặt vuột khỏi tay mà bay lên cao, gã hốt hoảng:

– Không được đụng vào nàng ấy.

Kẻ xấu xí không chút khó khăn đã đoạt được cây tiêu lại còn vận kình đánh một chưởng mạnh khiến gã áo trắng văng sang một bên, người va đập vào tường, ói ra một họng máu tươi. Tiếp đó, hắn ta lại dùng khinh công dễ dàng phóng tới phát chỉ điểm huyệt bà chủ quán đang định bế đứa cháu vẫn còn say ngủ bỏ chạy khiến bà lão đứng yên tại chỗ.

Nhanh như chim cắt, khinh công của hắn ta trên đời này không ai đuổi kịp.

– Trả lại cho ta!! Trả lại nàng cho ta!

Tuy thương tích khá nặng nhưng gã áo trắng vẫn cố sức thì thào, khó nhọc lê lết đến đòi vật, vì đối với gã cây tiêu ấy là thứ quý giá nhất, quý giá còn hơn sinh mạng của mình.

– Trả lại đây!!! Trả nàng ấy đây!

Kẻ xấu xí hí hửng mân mê món đồ vừa cướp được trong tay, chợt hắn ngạc nhiên rồi tấm tắc nhìn bộ dạng khổ sở của gã áo trắng:

– Hả? Bằng xương người… Xem ra ngươi cũng quái dị lắm.

Đúng, chiếc tiêu ấy được làm bằng xương – xương của một người phụ nữ đã chết, kỉ vật của một mối tình khắc cốt ghi tâm.

Bỗng kẻ xấu xí nheo mắt phát hiện ra hai tên không bị thương ở bàn trái đang lật đật bỏ chạy nơi cửa ra vào, hắn ta vận công cầm cây tiêu hướng về phía hai người đó và làm bộ lẩm bẩm:

– Để xem Tiêu Tiên như ngươi không có nó thì sẽ ra sao?

Gã áo trắng bi phẫn gào thét:

– Đừng!

Cây tiêu vẫn bắn đi, tàn độc xuyên qua tim của hai tên đang cắm đầu bỏ chạy làm họ chết ngay lập tức còn cây tiêu thì bay xa mất dạng.

Hai tên còn lại gục lên mặt bàn nằm im giả ngất, mồ hôi đầm đìa. Nam nữ nô bộc của vị quan nhân cũng run lên bần bật, chui xuống gầm bàn ẩn nấp trốn tránh.

Những kẻ nhát gan đang cố gắng níu giữ mạng sống của họ.

Chỉ có vị quan nhân vẫn ngồi im tại chỗ, thư thái, thong thả như không có chuyện gì.

– Đấy! Xém nữa là quên mất…

Kẻ xấu xí lại tiếp tục công việc của mình.

– Tiểu mỹ nhân, lão tử tới đây!

Bà chủ quán đứng bất động, nước mắt lăn dài, cầu xin giúp đỡ.

– Đại tướng quân, cứu cô bé đi!!!

Gã áo trắng thống thiết van nài, vị quan nhân vẫn điềm nhiên:

– Bổn tướng phải dành sức quyết đấu cường địch sắp tới. Vả lại đây không phải chuyện của ta.

Từng câu từng chữ tê buốt như băng.

- Khá lắm… đúng là người làm cao… biết co biết giãn.

Kẻ xấu xí thích thú cười vang rồi lại lao về hướng bé gái. Thế nhưng cặp mắt thèm thuồng của hắn ta phút chốc chuyển thành thất kinh cực độ.

– Đao khí…

Một gương mặt lạnh lẽo, một ánh mắt sắc nhọn.

Một tiếng gió rít lên.

Quá trễ, quá trễ rồi, dù cho khinh công trác tuyệt tới đâu, kẻ xấu xí cũng không thể chạy thoát được. Thủ cấp của hắn ta lăn long lóc mấy vòng dưới đất, cả thân hình cũng đổ sụp xuống, dương vật đứt lìa rơi hẳn một nơi, máu tươi lênh láng chảy.

Thủ pháp quả thật quá tàn bạo.

Trong quán chỉ còn lại mùi máu tanh và sự kinh ngạc. Không phải chỉ vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh mà còn bởi người gây ra nó.

Người đó không ai khác ngoài hắn – kẻ vừa ngồi cùng bàn với gã áo trắng. Tuy nhiên cái tên tầm thường bị khinh miệt ấy đã biến mất, hắn như trở thành một con người khác, một người không ai dám coi thường.

Hắn không có đao, cũng chẳng cần đao, cả người hắn là một thanh đao, một thanh bảo đao độc bá.

– Vô địch tướng quân thì nhỏ nhen, ích kỉ; danh môn chính phái thì thấy chết không cứu, xem ra những kẻ tự xưng cao thủ thiên hạ cũng chỉ có vậy.

Nói xong mấy câu hắn đặt lên bàn một nén vàng rồi quay đầu bỏ đi.

Tất cả im lặng, ngơ ngác nhìn, tựa hồ vẫn chưa tin được những gì vừa xảy ra.

Đúng lúc, lão già gõ mõ từ bên ngoài bước vào; thấy quang cảnh điêu tàn, lão lộ vẻ khó hiểu:

– Lão bà đã xảy ra chuyện gì?

Bà chủ quán không đáp; rồi như hiểu ra vấn đề lão già hớt hải chạy tới giải huyệt cho bà ta.

Bất chợt, từ đâu một vật quen thuộc phóng tới, chầm chậm rơi thẳng vào tay gã áo trắng khiến gã vô cùng mừng rỡ:

– Nàng đã trở về rồi.

Khi ấy, lão gõ mõ mới đứng dậy chậm rãi nói:

– Người các vị cần tìm chính là kẻ vừa rời khỏi quán.

Cả quán bàng hoàng, lao nhao.

Gã áo trắng lặng yên, chỉ riêng mình gã nở một nụ cười mãn nguyện, đưa tiêu lên thổi.

Có lẽ việc gã cần nhờ đã hoàn thành rồi.

Tiếng nhạc tiêu thanh mát như tiết trời về chiều.


30-11-2012​​

HẾT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét