Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

Cho Anh Thời Gian Viết Một Câu Chuyện

* Rating: K
* Thể loại: Tình cảm
* Vài lời:  Đây là truyện ngắn đầu tiên của mình và viết trong giai đoạn tự kỉ nên có rất nhiều sai sót.

 https://thuyhungblog.files.wordpress.com/2014/07/222704_210646752287731_1786361_n.jpg

Một ngày cuối xuân, trời thoáng đãng, không mây và thật mát mẻ.

Gần trưa…

Ở một con phố hẹp, tại một căn trung cư cũ kĩ cũng chả lấy gì là khang trang cho lắm, trong một căn phòng nhỏ khá ngổn ngang, bừa bộn, tiếng chuông điện thoại bàn reo lớn: “RING…! RING…!”, nó reo hết một hồi nhưng vẫn không thấy ai đến nhấc máy, cứ thế nó reo vang năm, sáu rồi thêm chín, mười lần thì mới có một bóng người lững thững bước tới. Đó là một nam thanh niên cỡ hai mươi mấy tuổi, ăn mặc tuềng toàng, tóc tai rối bù, vẻ mặt nhăn nhó, anh uể oải nhấc máy lên, trả lời với giọng còn ngái ngủ:

– Ai đấy???

Bên kia trả lời, giọng tức tối:

– Tao nè! Mày làm cái quái gì mà giờ mới chịu nhấc máy?

Anh ngáp dài rồi đáp:

– Hơ…ơ… Ngủ.

Người bên kia mỉa mai:

– Ngủ… ngủ… suốt ngày mày ngủ như thế hả… Ngày mới phải tươi tỉnh lên chứ…

Nam thanh niên mệt mỏi, cằn nhằn:

– Kệ thây tao đi! Gọi có gì không ?

Bên kia nghe hỏi như thế thì tức giận nói:

– Ừm, tao gọi để nhắc mày là chiều nay nhớ đúng giờ đó.

Anh gãi gãi đầu, hỏi:

– Đi đâu??

Người bên kia nổi nóng quát:

– Ơ hay cái thằng này… Mày quên thật sao!? Đi gặp cô bé ấy chứ đi đâu nữa… Hừm…

– À… à… tao nhớ rồi… tao không đi đâu.

Trước câu trả lời đầy thất vọng của bạn mình, bên kia hét lớn:

– Mày điên hả…? Đồng ý hẹn cho đã rồi không đi. Đừng có đùa như thế nhá!

– Thôi không sao, có gì tao bảo bị bệnh rồi nhắn tin hoặc chat Yahoo hay cùng lắm là lên mạng gửi mail xin lỗi, thiếu gì cách.

Nam thanh niên thờ ơ đáp rồi anh nghe thấy ở đầu dây bên kia đang xôn xao, to nhỏ, hình như là đang bàn tính gì đó. Tiếp sau đó, có người trả lời:

– Sao mày không chịu đi? Mày lo hay sợ cái gì? À, hay lại tự nghĩ ra một đống quan điểm tiêu cực, phiền phức đấy.

Anh chùi mắt, lại lạnh lùng đáp:

– Mệt, chán, bận.

– Gì nữa? Tao biết đó không phải nguyên nhân chính.

– Ừ thì nói chung không muốn đi… với lại… với lại tao…

Bên kia cắt ngang lời anh:

– Với lại mày còn nhớ cái con nhỏ bạc bẽo kia chứ gì. Hơn nửa năm rồi, quên phắt nó đi!

– Nhưng…

Người bên kia lại chen vô, không để anh nói hết:

– Nhưng nhị gì! Mày với cô bé này cũng đâu có lạ gì nhau nữa, mày chả nói hai đứa có nhiều điểm chung mà. Người tốt như thế hiếm lắm, đừng để mất!

– Chat trên mạng và nhắn tin thì có thể sẽ khác xa khi gặp mặt ngoài đời thật. Tao thậm chí còn chưa nói chuyện điện thoại với cô ta.

Bên kia bỗng dịu giọng xuống khuyên bảo:

– Thì như thế mới cần phải đi tìm hiểu. Cứ như thế này mãi thì đâu có được. Mày đi cũng có mất kí-lô nào đâu. Đây là thời cơ tốt để cho bản thân một cơ hội khác. Hơn nữa mày là đàn ông con trai mà, bạo dạn, thoải mái chút đi! Không lẽ cô bé đó dám đi mà mày không dám đi, mày không sợ bị chê là nhát là yếu đuối à!?

Nghe thấy tiếng lục đục và thở dài. Thấy chưa đủ “ép – phê”, người bên kia bèn dùng “chiêu” cuối cùng:

– Thôi thì tùy mày. Tao nói trước cô bé ấy yếu đuối lắm đấy…

Anh vẫn lặng im, không trả lời, biết chắc rằng anh đang lưỡng lự, suy tính. Cảm giác như sắp thành công, bên kia liền “bồi” tiếp:

– Chà, tội nghiệp thật, chắc cô bé sẽ sock và thất vọng lắm…

Trước sự nhiệt tình cùng những lời dụ dỗ lẫn khích tướng của gã bạn thân, nam thanh niên chỉ còn cách đồng ý, anh miễn cưỡng trả lời:

– Thôi… thôi được rồi… để tao đi vậy.

Bên kia mừng rỡ, khoái chí hô lên:

– Ừm, vậy tốt. Nhớ đúng giờ đó!!

Nam thanh niên chán nản:

– Biết rồi… mày đáng sợ thật.

Người bên kia hí hửng đáp trả:

– Tao mà, tao mà. Chào!

Anh cúp máy, lững thững tiến lại phía cửa sổ, vươn vai một cái rồi nhìn ra phía bầu trời xanh, đầy nắng vàng, không khí thật sảng khoái và tươi mới, một ngày tuyệt đẹp để hẹn hò. Có vẻ như anh đã xiêu lòng. Nhưng:

– Hên xui, may rủi vậy. Sấp là đi còn ngửa là ở nhà.

Anh vốn là như thế, một người luôn phân vân, do dự.

Theo thói quen cũ, anh lấy từ trong túi quần ra một đồng xu nhỏ, tung nó lên trời rồi chụp lại. Anh hé tay ra xem rồi mỉm cười lẩm bẩm:

– Có lẽ đây là ý trời. Đành đi thôi…

Là do anh tin vào ý trời hay tại vì anh đã muốn đi!?

♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦

Anh là một nhà văn trẻ không tên tuổi, cao ráo và dễ nhìn, một con người trầm tính, ít nói và có lối sống khép mình, anh hay suy tư, hay sống trong lớp vỏ bọc của riêng mình. Ngoài vài đứa bạn thân, anh không tiếp xúc nhiều với người khác, anh cũng ít khi rời khỏi căn hộ của mình, rất ít khi.

Anh thường có thói quen ngồi ngắm nhìn người đi đường, lắng nghe thanh âm của phố xá, anh nghĩ đó là cách duy nhất để bản thân mình có thể hòa cùng nhịp sống xô bồ, tấp nập của xã hội này. Một xã hội bận bịu, căng thẳng, lạnh lẽo và buồn chán, xã hội có thể thờ ơ với tất cả mọi thứ, xã hội của cá nhân.

Có đúng như thế không!?

Anh và cô quen nhau gần ba tháng trước nhờ gã bạn thân. Nghe bạn anh giới thiệu thì biết cô là bạn của em họ của bạn gái của hắn. Mới đầu anh từ chối không chịu nhưng gã bạn thân một mực năn nỉ, lại giựt lấy di động của anh mà nhá máy, nhắn tin cho cô. Rồi cô nhắn lại, anh đành phải trả lời và hai người làm quen.

Anh cảm thấy mình và cô có rất nhiều điểm chung, có khác chỉ là cô vui vẻ hoạt bát, yêu đời hơn. Chả thế mà hai người càng trò chuyện càng thân thiết và hợp ý nhau, cứ như là định mệnh. Gã bạn thân hay đùa rằng anh và cô được sinh ra dành riêng cho nhau.

Như sự bắt buộc của một mối quan hệ bình thường, họ hẹn gặp nhau.

Chiều đầu tiên gặp mặt, anh đến thật đúng giờ nhưng đã thấy cô đứng đợi sẵn, cô cũng chỉ chừng mười tám, trông thật đáng yêu với đôi bím tóc, hai lúm đồng tiền cùng nụ cười xinh. Cô chạy đến chào anh, cởi mở và nhiệt tình làm anh bớt đi bỡ ngỡ, bớt đi ngại ngùng.

Hai người thường hẹn nhau đi chơi, xem phim, ăn tối… chỗ nào cũng từng đến cà, nhưng nơi họ thường hay đến nhất lại là một chiếc ghế đá cũ, đặt ngay cạnh hàng cây, nơi đó có một khoảng không rộng rãi, có thể nhìn lên trăng tròn và bầu trời đầy sao. Mỗi lần hẹn, cô là người hay nói còn anh thì không.

Cứ thế tình cảm ngày một lớn dần lên, sâu đậm hơn.

Một buổi tối, hai người vẫn gặp nhau tại chiếc ghế đá cũ kĩ, sau khi kể chuyện thường ngày, cô lí nhí đề nghị:

– Anh, chúng ta quen nhau đi!

– Thế này chẳng phải là quen à?

Cô lắc đầu quầy quậy giải thích:

– Không là quen nhau thật sự cơ. Em muốn làm bạn gái của anh.

Anh đăm chiêu nhìn trời, một lúc lâu mới lên tiếng đáp:

– Hãy cho anh thời gian! Anh cần thời gian đủ để viết trọn một câu chuyện. Sau đó sẽ trả lời em.

Nghe thấy thế, mặt cô bỗng xịu đi, cô nghĩ ngợi đôi chút rồi đưa ngón tay út ra:

– Anh hứa chứ?

Cũng đưa ngón út của mình ra móc nghéo với cô, anh gật gù nhận lời:

– Ừ, anh hứa…

Cô mỉm cười, nắm chặt lấy tay anh:

– Được, em nhất định sẽ chờ anh.

Không gian trở lên im ắng, họ lặng im nhìn ngắm sao đêm.

Sau ngày hôm ấy, cả hai người ít gặp mặt nhau hơn, càng ngày càng hiếm, không còn thường xuyên như trước nữa, chỉ thỉnh thoảng cô mới liên lạc cùng trò chuyện với anh, mỗi lần như thế cô đều hỏi một câu: “Anh viết xong chưa?” và lúc nào anh cũng viện cớ trì hoãn.

Cho đến một ngày cô lại hẹn anh đi chơi, nhưng khi gặp mặt, cô chỉ mỉm cười, chăm chăm nhìn anh thật lâu mà không nói năng gì làm anh đỏ ửng mặt vì ngượng và đầy thắc mắc hoài nghi, anh mơ hồ linh cảm thấy có điều gì đó chẳng lành sắp diễn ra.

Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Anh cũng chẳng biết nguyên do vì sao cô không liên lạc với mình nữa, không lên mạng, không điện thoại, cô đã mất tích, đã bặt vô âm tính với anh. Cô như một giấc mơ đẹp chợt đến rồi chợt tan. Có thể cô đã chán anh, đã tìm được một người bạn trai mới tốt hơn hay đủ thứ nguyên nhân của bọn con gái mà anh biết… nhưng dù sao anh vẫn nghĩ là lỗi do chính bản thân mình gây ra.

Đôi khi anh chợt nhớ về cô, những lúc như thế anh thường tự hỏi rằng liệu mình có thích cô.

Cũng có chút buồn, có chút tiếc nuối thoáng qua trong lòng anh nhưng rồi nó cũng bị vơi dần vì công việc khó khăn, vì cuộc sống bộn bề thường ngày.

Hình như anh đã quên đi mất lời hứa của mình…

Không, đã thực sự quên.

♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦

Bẵng đi một thời gian.

Vào một ngày trời thật nhiều mây đen, âm u và rất lạnh lẽo.

Tại căn hộ vẫn bừa bộn và buồn tẻ ấy, tiếng chuông điện thoại lại reo lên nhưng lần này nó chỉ kịp reo lên một hồi, một hồi duy nhất mà thôi. Anh lao vội tới nhấc điện thoại, dường như đang mong chờ điều gì hay đang nhớ đến ai đó. Tươi tỉnh nghe máy, chợt vẻ mặt anh biến sắc, điện thoại tuột khỏi tay. Anh khoác nhanh chiếc áo rồi lao ra ngoài đường, bắt ta-xi đi đến một nơi.

Đó là một bệnh viện lớn, trả vội tiền xe, bước thật nhanh vào tìm kiếm, rồi anh dừng lại trước một căn phòng, mở cửa ra, anh nhìn thấy cô đang ở đấy, nằm trên một chiếc giường bệnh.

Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên:

– Sao anh biết mà đến đây?

– Người giới thiệu chúng ta với nhau nói cho anh biết đấy. Em thế nào, đã khỏe chưa?

– Dạ, cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Nhưng anh biết rằng cô đang nói dối. Thân thể cô gầy hẳn đi, nước da xanh xao, gương mặt tái nhợt, có lẽ bệnh cô nặng lắm. Thì ra từ sau lần cuối họ gặp nhau, căn bệnh cũ quái ác của cô lại tái phát, lần này nó đã nghiêm trọng hơn.

Không thể cất lên lời, anh thấy mình sao mà vô tâm quá, hình như có một cảm giác, một suy nghĩ khó tả xuất hiện trong đầu anh. Cô mỉm cười hỏi lại câu quen thuộc:

– Anh viết xong chưa?

Bất ngờ nhớ ra, anh luống cuống:

– Gần xong rồi, gần rồi…

– Thế thì thích quá! Không biết truyện này sẽ kết thúc ra sao đây?

Thực tình anh chưa viết gì cả, nên chỉ trả lời qua loa rồi nói lảng sang chuyện khác, tránh đề cập lại vấn đề đó nữa. Họ say sưa nói chuyện, đã lâu rồi anh chưa vui như vậy, có lẽ cô cũng thế.

Cuối buổi, cô chợt yêu cầu, ánh mắt như van xin:

– Anh ôm em được không?

Không lỡ từ chối, anh chấp nhận. Nhẹ nhàng vòng tay ôm cô vào lòng, nhưng anh nhận thấy cô ôm anh chặt hơn, thật chặt, người cô như nép cả vào lòng anh. Rất lâu sau đó, đến tận lúc cô chìm vào giấc ngủ say, anh mới có thể gỡ cô ra một cách khó khăn để về nhà.

……………………………

Rồi một hôm, anh chủ động đến thăm cô.

Đi đến trước cửa phòng, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang chăm sóc và trò chuyện với cô ở bên trong. Không muốn quấy rầy anh lẳng lặng đứng bên ngoài và vô tình nghe được:

– Mẹ thấy “người ấy” của con rồi.

Cô gật gù vui vẻ cười tươi, vẻ mặt vô cùng thích thú.

– Sao con không kêu mẹ nhắn cậu ấy đến thăm con sớm hơn.

– À, con muốn anh ấy chuyên tâm hoàn thành tác phẩm của mình.

Chợt cô nhăn mặt. Mồ hôi ứa ra trên trán, có lẽ đang gồng mình chống chọi lại cơn đau. Mẹ cô hai mắt long lanh như ngấn lệ, thắc mắc:

– Không hiểu tại sao con lại yêu cậu ta như thế?

– Con cũng không biết nữa, chỉ là yêu thôi. Ở bên anh ấy con cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Mẹ cô lắc đầu, khẽ thở dài, bà kéo chăn lên đắp cho con:

– Ôi, con gái ngốc của mẹ.

Cô cất tiếng quả quyết:

– Con phải chờ anh ấy dù thế nào chăng nữa, nhất định thế.

Tuy không hiểu nhưng bà vẫn ậm ừ đồng ý, xoa xoa đầu con gái mà cười trừ.

Trong khi đó, ở bên ngoài, anh lặng người, chân tay cứng đơ, anh đang shock, đầu óc tê tái, rối loạn.

Ngỡ ngàng, tận bây giờ, anh mới hiểu ra tất cả mọi chuyện, xoay người chạy thật nhanh, anh như đang trốn tránh điều gì đó, điều mà anh không thể tin là sự thật.

Cô vẫn chờ anh dù lý do đấy chỉ là giả tạo, dù thời gian đấy thật quá mơ hồ.

Lúc này, anh không dám đối diện với cô, không còn mặt mũi nào nhìn cô…

……………………………

Lại một hôm khác, anh tình cờ phải vô trong bệnh viện.

Ngang qua căn phòng kia, giật mình trông thấy mẹ cô đang ôm mặt đứng khóc, anh sợ hãi tiến đến hỏi:

– Có chuyện gì vậy bác?

Mẹ cô nhíu mày nhìn anh, mắt bà hoe đỏ:

– Có phải cậu là…

– Vâng, không lẽ… không lẽ nào?

Bà nhìn về phía đứa con gái thân yêu đang nằm yên, không hề nhúc nhích mà nói:

– Bệnh của con bé đột ngột trở nặng rồi hôn mê bất tỉnh, các bác sĩ đã cố gắng cứu chữa nhưng vô vọng, nó đã mất rồi… Nhưng họ nói có điều gì đó còn giữ con bé thoi thóp thở chưa thể thật sự ra đi…

Lau nhẹ hàng lệ lại tràn trề trên má, bà nói tiếp:

– Tôi nghĩ động lực đó chính là cậu, chỉ mong cậu vào gặp nó một lần này nữa thôi, nếu được trời thương thì nó sẽ may mắn tỉnh lại. Còn bằng không thì… thì nó cũng an tâm nhắm mắt.

– Không, bác lầm rồi không phải là cháu. Không phải đâu.

Anh quay người bỏ chạy, để lại mẹ cô ngã gục trong sự hoảng hốt đầy xót xa.

Lao nhanh về nhà, anh lại lún chìm vào dòng suy nghĩ mông lung, khó xử và day dứt.

Anh không dám, không muốn hay không thể đi!?

Thật ra anh rất, rất muốn đến nhưng lại sợ nếu cảm nhận được anh đang ở bên cạnh có thể cô sẽ không thể nào ra đi thanh thản khi để lại anh một mình. Anh cũng từng nghĩ sẽ nói không yêu cô từ lâu nhưng lại sợ cô không còn ý chí chiến đấu mà mất đi trong sự tuyệt vọng, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Và trên hết anh sợ đó sẽ là lần cuối cùng, anh không đủ can đảm đối mặt với sự thật là sắp mất cô.

Lần đầu tiên tới gặp cô ấy, anh do dự nhưng lòng nhẹ nhõm, thoải mái.

Lần cuối cùng đến gặp cô ấy, anh cũng vẫn băn khoăn nhưng sao lại thật khó chịu, nặng nề.

Anh vẫn luôn như vậy, vẫn là người luôn đứng ở cái ngã ba đường do chính mình tạo ra.

Nhưng có một điều anh có thể khẳng định là mình đã yêu cô, quả thật yêu cô rồi.

– Sấp là đi còn ngửa thì không.

Như mọi lần, anh lấy ra một đồng xu tung lên trời để quyết định, tay run rẩy chụp lại rồi bàng hoàng nhận ra là mặt ngửa.

– Không thể nào… không thể… Thêm một lần nữa xem…

Lần thứ hai thì đồng xu văng đi xa mất dạng, anh liền lấy ra đồng xu khác. Lần này, đồng xu ấy rơi xuống đất, kẹt ở khe hở của nền nhà mà dựng thẳng đứng lên.

Sửng sốt anh không tin, không muốn tin.

Anh đã có quyết định của riêng mình.

Cầm đồng xu ấy ném mạnh ra ngoài cửa sổ, rồi không đắn đo suy nghĩ, không màng đến việc gì khác nữa, anh lại bàn làm việc, lấy giấy bút ra bắt đầu viết truyện, bắt đầu thực hiện lời hứa với cô.

Lần đầu tiên trong đời, anh thực sự nhập tâm vào ngòi bút, chỉ còn biết viết và viết mà thôi.

♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦

Một ngày bình thường như mọi ngày lại bắt đầu.

Ngay từ sáng sớm, anh đã đến bệnh viện. Cha mẹ cô đứng sẵn trước cửa phòng, người thì khoanh tay sầu não, người thì đi vòng vòng lo âu. Nhận ra anh từ xa, cha cô gắt gỏng, ngăn cản:

– Cậu còn tới đây làm gì!?

Anh cúi đầu, thành khẩn:

– Cháu xin lỗi, hãy để cháu vào!

Xong anh ngẩng mặt lên, hai mắt thâm quần vì thức trắng đêm nhưng tràn đầy kiên quyết. Mẹ cô chấp thuận, bà gật đầu trong nước mắt.

Hít một hơi dài, anh vào trong phòng, từng bước chân nặng trịch, tiến gần đến giường cô.

Dù biết cô đang chìm sâu vào hôn mê không nhận biết được gì nữa nhưng anh vẫn cố gượng cười, chỉ vào tập giấy đang cầm trên tay, cố tươi tỉnh kể:

– Anh tới thăm em đây. Xin lỗi để em chờ lâu, cuối cùng anh đã viết xong rồi. Để anh đọc qua nhé!

Rồi anh kéo ghế lại ngồi cạnh bên cô và lật tập bản thảo, chậm rãi đọc từng câu, từng từ trong truyện ngắn của mình cho cô nghe. Anh chú tâm đọc, thật truyền cảm, thật sinh động, anh như hòa nhập hẳn vào nó, câu truyện chỉ có riêng hai người. Từng trang, từng tờ được anh đọc qua, cho tới khi chỉ còn lại trang cuối cùng, đấy là một tờ giấy trắng.

Bỗng dưng anh ngừng lại, cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi xám khô của cô, xong liền kề sát tai thì thầm:

– Em từng hỏi câu truyện này sẽ kết thúc như thế nào. Đó là cuối cùng thì nhân vật chính cũng nói…

Giọng anh buồn bã, cố nén lại những giọt nước mắt sắp tuôn rơi, anh trầm ấm nhẹ nhàng:

– ANH YÊU EM.

Câu vừa dứt, anh run lên trong những tiếng nấc cục.

Đột nhiên, anh cảm thấy dường như cô đang nắm chặt lấy tay mình hơn, từng ngón, từng ngón siết lại như đang bám víu lấy anh, không muốn rời xa anh. Dường như một tia hi vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong tâm trí anh, hi vọng cô cố thể tỉnh lại, có thể hết bệnh. Anh biết hi vọng này rất mỏng manh, nhưng anh vẫn có một niềm tin, vẫn cầu mong cho nó thành sự thật.

Thế rồi tay cô lại từ từ buông lỏng. Hơi thở nặng nhọc của cô dần dần tắt lịm.

Chiếc máy đo nhịp tim bắt đầu kêu một tràng dài. Hi vọng vụt mất, tim cô ngừng đập.

Cuối cùng cô đã ra đi, mãn nguyện ra đi.

Trên gương mặt nhợt nhạt của cô, nụ cười đã hiện lại, vẫn trong sáng và đáng yêu như ngày nào. Trông cô giờ đây thật nhẹ nhàng, thanh thản.

Bần thần anh biết rằng mình đã mất cô. Lặng im anh không thể cất được lên lời. Anh không muốn báo tin cho ai, cả cha mẹ cô hay các bác sĩ, y tá; anh không muốn bị ai quấy rầy, chỉ muốn yên tĩnh một mình chăm chú ngắm nhìn cô thật lâu, thật lâu…

Nhưng rồi mọi người cũng biết và lao ùa vào, họ kéo anh ra xa, anh vội lùi lại, nhón người cố gắng hết sức để được trông thấy cô lần chót. Cho đến khi vị bác sĩ già nhẹ lắc đầu, chiếc chăn trắng phủ trùm lên khuôn mặt, che lấp đi nụ cười xinh tươi của cô, anh mới âm thầm bỏ đi.

Khoảng khắc ấy in đậm vào lòng anh mãi mãi…

♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦

Bước chầm chậm trên con đường về, không biết là vô tình hay chủ ý anh đi đến nơi hai người gặp mặt nhau lần đầu. Mọi thứ đều như cũ, vẫn hàng cây cao, vẫn chiếc ghế đá đó, cảnh vật không thay đổi, nhưng lòng người lại đổi thay, tất cả chỉ còn mất mát và buồn đau. Kỉ niệm khi xưa lại tràn về, anh cảm thấy hối hận, cảm thấy nuối tiếc những tháng ngày đã qua, anh thất vọng về bản thân và tự trách mình. Không kiềm được nữa, anh đã khóc, khóc một cách nức nở.

Lấy ra chiếc bật lửa từ trong túi áo, anh nhìn lại tập bản thảo trên tay, rồi tự tay mình đốt từng trang, từng trang giấy đã nhàu, mực đã lem vì nước mắt ấy đi:

– Sẽ không ai đọc được câu truyện này vì nó được viết dành cho em, chỉ riêng mình em thôi.

Tàn tro giấy nhẹ nhàng cuốn bay cùng làn gió mang theo cả những giọt nước mắt bi thương.

Trời bắt đầu đổ mưa.

Anh tiếp tục bước đi.

Không gian vẫn náo nhiệt, phố xá vẫn ồn ào, người người tấp nập qua lại nhưng lần này anh lại không để ý đến. Lúc này, anh chỉ nghĩ về cô.

Anh như một người đã đánh mất linh hồn, vừa lững thững lê bước vừa tự hỏi:

– Mình có đáng được yêu hay không?

08-05-2010

HẾT 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét