Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

BAD DAY MV – Bức Tường

* Rating: K
* Genre: tình cảm
* Pairing: cảm hứng từ “Bad Day MV”
* Summary: “tất cả là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do số phận xếp đặt…”

 https://thuyhungblog.files.wordpress.com/2014/07/219_1_zpsa0cc6e2e.jpg

Tiết trời mùa thu thật ảm đạm, từng đợt gió lướt qua nhẹ nhàng làm cho những chiếc lá – giờ đã ngả màu vàng cam hay héo khô chầm chậm rơi xuống đất. Trên mặt đường, giờ đây trải đầy một màu sắc đặc biệt, vừa như màu của ánh nắng ban mai, vừa như màu của những chiếc lá cây ấy, màu của mùa thu chăng ???. Mà không, hình như tất cả những thứ đó đã hòa quyện lại để tạo nên một hình ảnh riêng, một màu sắc riêng của tháng tám. Cảnh sắc này thật đẹp, đầy chất thơ và lãng mạn nhưng liệu rằng có ai chú ý đến hay không ???

Đây là một thành phố lớn và bận rộn, con người sống ở nơi đây thật sự rất bận bịu. Từ sáng đến tối, tháng này qua năm khác, họ chỉ biết đến bản thân và công việc, con đường khu trung tâm tuy luôn tấp nập người qua lại, nhưng họ chỉ lẳng lặng làm công việc riêng của mình, không để ý đến bất kì ai hay thứ gì nữa cả, dường như đối với họ thời gian là không đủ, họ phải cố gắng hơn, bận bịu hơn.. mới bắt kịp xã hội. Không khí cũng vì thế mà luôn căng thẳng, gấp gáp lại thêm phần lạnh lẽo và buồn chán hơn.

Nhưng không…

———————————————–

Vào một ngày mùa thu,

Anh là một kiến trúc sư trẻ tuổi, anh sống trong một ngôi nhà nhỏ và cũ kĩ, nó nằm ngay trong một khu dành cho người bình dân của thành phố. Mỗi lần ra phố, dù đi đâu anh đều bắt buộc phải đi bằng tàu điện ngầm.

Cô là một sinh viên mỹ thuật mới ra trường, cô sống trong một căn phòng trên cao của một tòa chung cư to lớn và đồ sộ ngay trong trung tâm thành phố. Mỗi lần ra phố, dù đi đâu cô cũng có sở thích đi bằng tàu điện ngầm.

Cả hai người đều không quen biết nhau.

Sáng sớm, không khí se lạnh dù mặt trời đã lên khá cao,

Chiếc đồng hồ màu trắng điểm 6:30, chuông báo thức reo vang liền mấy tiếng lớn, anh nằm trên chiếc giường gần đó, vùng dậy, đưa tay tắt đồng hồ đi. Vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, anh bắt đầu bước xuống giường. Hôm nào cũng thế, cứ đúng giờ này là anh lại thức giấc, rửa mặt, cạo râu, thay quần áo và ra ga ngồi đợi tàu điện ngầm đến, chuẩn bị đi làm.

Chiếc đồng hồ màu đen vừa điểm 7:00, đài phát thanh được bật lên, cô thức giấc. Vươn vai một cái rồi cô ngồi dậy. Hôm nào cũng thế trừ Chủ Nhật, cứ đúng giờ này là cô lại thức dậy, dọn giường, trang điểm, dùng bữa sáng và ra ga ngồi đợi tàu điện ngầm đến, sẵn sàng để đi xin việc.

Và tàu đã đến.

———————————————–

Ngày thứ nhất, trời hừng nắng.

Anh đến nơi làm việc của mình, một ngày bận bịu bắt đầu, cả đống hồ sơ, bản vẽ chất đầy trên mặt bàn bừa bộn của anh, cố gắng hoàn thành nhưng đôi khi anh cảm thấy mệt mỏi. Nơi anh làm đối diện một tòa báo.

Cô tìm tới những nơi cần tuyển nhân viên, cô dò trên báo chí, internet và thậm chí là TV để tìm việc nhưng sao khó khăn quá. Dù quyết tâm nhưng nhiều lúc cô cảm thấy chán nản.

Ngày thứ tư, một ngày mây đầy trời che lấp đi hết cả ánh nắng.

Trên chuyến tàu điện ngầm,

Cô ngồi trên ghế ở một góc cạnh cửa kính, cô chợt nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ; người nữ đang dựa vào vai bạn trai mình mà ngủ ngon lành. Vội vàng cô quay mặt đi, bất giác cô cũng muốn mình được như thế.

Anh đứng vịnh cột giữa hai hàng ghế, anh đảo mắt khắp nơi rồi tập trung quan sát một đôi vợ chồng già; dường như biết anh đang nhìn họ, cả hai mỉm cười chào. Gật đầu đáp lại, anh cảm thấy họ thật hạnh phúc.

Ngày thứ mười một, một buổi tối không trăng, cả những ngôi sao nhỏ xíu cũng chẳng thấy đâu.

Không khí khó chịu làm anh không tài nào ngủ được, dù đã 12:00 giờ. Ngồi dậy nhìn căn nhà bừa bộn của mình một lúc, anh quyết định ra ngoài đi dạo. Ngoài trời tối đen chỉ có ánh sáng lay lắt của những cột đèn đường. Vừa đi, vừa nhìn trời, anh vừa suy nghĩ mông lung, rồi anh thở dài, chán nản. Có lẽ hôm nay anh sẽ thức trắng, sẽ ở ngoài này thôi. Không hiểu sao cuối cùng anh lại dừng lại, cạnh một bức tường bị bỏ hoang; mỉm cười – anh lấy một cây viết lông trong áo ra vẽ lên nó. Trên mặt tường giờ đây xuất hiện một chiếc ghế dài, anh nhìn nó rồi lại mỉm cười và bỏ đi.

Ngày thứ mười sáu, buổi trưa trời nắng gắt và nóng bức.

Cô chán nản vì vẫn chưa tìm được việc làm, việc muốn làm thì không có, việc không thích người ta cũng chả chịu nhận, cô cảm thấy mình vô dụng, chán nản và buồn bã. Cuối đầu dảo bước trên dường, cô trầm tư suy nghĩ và rồi chợt dừng lại trước một bức tường cũ bị bỏ hoang. Cô thích thú nhìn chiếc ghế dài giản dị nhưng tinh tế được vẽ trên đó. Rút vội cây bút từ chiếc túi xách ra, cô cũng vẽ lên đó rồi ngắm nhìn. Như đã trút được phần nào ưu phiền qua từng nét vẽ, cô lại tươi cười vui vẻ tiếp tục cuộc sống hàng ngày.

Ngày thứ hai mươi hai, mặt trời ngập ngừng ló mặt ra, những đám mây đen dầy đặc giấu mình trên những tòa nhà chọc trời

Anh cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị và buồn tẻ; ghét bỏ không khí tù túng, lạnh lẽo nơi công sở, anh chỉ muốn được đến một vùng quê, được nằm dài trên bãi cỏ xanh, nghe gió thôi vi vu, mát lành và ngắm bầu trời trong vắt không một áng mây, như thế thì thú vị lắm nhưng lại chỉ là một ước mơ.

Côi đã tìm được việc làm, cuối cùng tìm được, đó là việc vẽ minh họa cho một tờ báo. Lương không cao lắm nhưng cô thật sự rất vui, cô cảm thấy mình bây giờ đã không còn vô dụng nữa rồi, cô quyết tâm hoàn thành tốt công việc của mình, cô hứa như thế. Nơi cô làm đối diện một công ty kiến trúc.

Ngày thứ hai mươi chín, trời u ám và tràn đầy ẩm ướt

Cả hai thường thoáng nhìn thấy nhau tại cửa sổ nơi họ làm việc – chúng đối diện nhau, tất cả thường xảy ra tình cờ và rất nhanh chóng, họ chỉ thoáng qua như những cái bóng lướt đến trước mắt nhau. Sự chú ý cũng chỉ là cảm giác, tuy có đôi chút ấn tượng nhưng rất mơ hồ.

Ngày thứ ba mươi ba, trời hình như sẽ mưa rất to.

Cô vừa hết giờ làm việc, nhanh chóng rời khỏi tòa báo, cô liền đến ga tàu điện ngầm để về nhà. Dù thế đầu óc cô vẫn mải mê suy nghĩ về công việc mới nên không chú ý đến mọi việc xung quanh. Cô vấp phải một vỏ lon nước ngọt trên mặt đường, cô ngã khụy xuống đất, cố đứng dậy nhưng không thể, cô đau đớn nhăn nhó nhận ra – chân mình đã bị trật. Bỗng một bóng người xuất hiện, chạy lại bên cô…

17:00 giờ, tiếng chuông reo vang báo hiệu hết giờ làm việc, anh vội vàng thu dọn đồ đạc và ra về. Vừa đi đến ga điện ngầm anh vừa nhìn sắc trời tối mịt, anh sợ trời sẽ mưa to mà mình lại không mang theo ô dù hay áo mưa, nghĩ thế anh lại chạy nhanh hơn. Bất ngờ trước mặt anh xuất hiện một cô gái trẻ dang nhăn nhó ngồi dưới đất, vẻ mặt rất đau đớn. Không một ai đi đường nhận ra hay chú ý vì họ rất vội, rất hối hả trong giờ cao điểm, họ không biết hay không muốn biết ???. Anh liền chạy lại…

Cô nhìn người đang đỡ mình, anh ta hỏi thăm tình hình cô một cách chu đáo, vẻ mặt rất lo lắng. Anh nhận ra cô không thể đi được vì chân đã bị trật khớp. Chợt nhớ ra có một bệnh viện tư nhân nhỏ ở gần đây, anh cúi xuống cõng cô trên lưng rồi đưa đến bệnh viện. Cô ôm chặt anh, cảm thấy hơi ấm từ người anh tỏa ra xua đi giá lạnh của gió chiều, sự đau đớn và khó chịu như dịu lại. Bất chợt, trời đổ mưa rất to, cô bung cây dù mang theo lên để che chắn cho hai người. Anh bước nhanh hơn, vừa đi họ vừa trò chuyện, cười vui, cả hai như đã quen biết nhau từ lâu… Hai người dưới một cây dù, cảnh tượng đầy thú vị.

Mấy chốc đã đến bệnh viện, anh cõng cô vào bên trong, các y tá ra đỡ và đưa cô vào phòng khám, cô đưa cây dù cho anh cầm rồi gật đầu, khẽ mỉm cười với anh. Chờ ở bên ngoài một lúc, anh cầm theo cây dù ra ngoài mua một ly cà phê nóng, uống cho đỡ lạnh, anh cũng không quên mua cho cô một ly, vội vã chạy về nhưng các y tá nói cô đã đi mất rồi. Buồn bã anh cầm cây dù đi về, trời mưa to như trút nước, anh nhớ lại chuyện lúc nãy mà không nén nổi phải bật cười.

Ngày thứ ba mươi bảy, trời quang đãng và không mây.

Có lúc, anh chợt nhận ra cô gái mà mình thường thấy ở tòa báo đối diện không xuất hiện mấy ngày nay rồi, cô đã đi đâu, làm gì, tuy nghĩ thế nhưng rồi một suy nghĩ khác lại xuất hiện, khiến anh không nhớ gì đến ý nghĩ vừa rồi.

Ngày thứ ba mươi tám, bầu trời trong lành và gió rất mát mẻ.

Hôm nay, anh được nghỉ, không biết làm gì cho qua ngày, anh đành chậm rãi đi khắp thành phố, anh ngắm con người và cảnh vật nơi anh sống và làm việc mấy năm nay như để giải tỏa bớt căng thẳng, mệt nhọc. Thế rồi không hiểu sao, anh lại đi đến bức tường ấy, anh nhận ra trên nó bây giờ không chỉ có chiếc ghế mà mình vẽ mà giờ đây lại có thêm một cô gái đang ngồi ung dung trên nó, vẻ mặt cô ấy thật xinh đẹp, đáng yêu. Anh nhìn bức tường rồi lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của bức tranh. Anh gật gù bước đi.

Ngày thứ bốn mươi mốt, đêm nay trăng tròn và đầy sao.

Chân cô đã khỏi, ngày mai cô đã có thể đi làm. Hơn một tuần nay, tuy nghỉ ở nhà nhưng cô vẫn vẽ rất nhiều cho tòa báo. Vài người thân và bạn bè có đến thăm cô nhưng người cô mong nhất thì không, bạn trai cô luôn kêu bận việc nên không thể đi được. Cô chợt thấy buồn và cô đơn, một mình trống trải trong một căn hộ ngăn nắp, rộng lớn.

Ngày thứ bốn mươi năm, gió vi vu thổi qua nền vàng rực ánh nắng.

Cả hai thường có thói quen đến công viên và ngồi lặng rất lâu nhìn bầu trời và cảnh vật xung quanh. Họ chợt nhận ra sao cuộc sống nơi đây thật hối hả, con người thật lạnh lùng, xa cách và dường như không quen biết. Những lúc như thế, họ thường ngồi xuống tại cùng một thân cây, anh thì thổi những khúc nhạc sầu đầy ảm đạm bằng harmonica, còn cô thì hay vẽ những bức tranh thiên nhiên buồn bã.

Ngày thứ bốn mươi bảy, những lớp mây mỏng bao phủ lấy bầu trời một màu trắng tinh, mông lung như khói sương.

Thật là một ngày làm việc không may, do một vài sơ suất, cô bị sếp khiển trách, cô cảm thấy áp lực, công việc chất đống và quá tải. Hết giờ, cô đi lang thang để giải tỏa, nhớ đến bức tường, cô vôi vàng tìm đến nó, lấy bút cô vẽ nhanh lên đó. Cô ấn bút, cọ mạnh như để trút bỏ tức giận và ưu phiền.

Ngày thứ năm mươi, mưa từng đợt rả rích suốt đêm dài

Anh ngắm từng giọt mưa rơi, nhẹ nhàng nghe tiếng mưa, anh quay sang nhìn cây dù được đặt ngay ngắn trên bàn. Anh thường hay nhớ đến chủ nhân của cây dù này, anh thật sự rất muốn gặp lại cô, dù chỉ một lần.

Cô thất vọng, buồn bã khóc thầm một mình , bạn trai cô lại lỗi hẹn, tiếng khóc hòa lẫn tiếng mưa. Nhìn mưa rơi, bất giác cô chợt nhớ đến anh, cô chưa kịp nói lời cảm ơn anh, một cảm giác kì lạ xuất hiện trong cô.

Cả hai tuy có đi tìm nhau nhưng tuyệt nhiên họ không tìm được thấy đối phương. Là lỗi của ông trời hay do họ ?

Ngày thứ năm mươi sáu, gió nhẹ nhàng thổi qua từng tán cây.

Anh đi ngang qua bức tường hôm trước, lại có thêm một đám mây đen lớn với những giọt mưa nặng hạt và vài tia sét lấp ló ngay trên đầu bức tranh cô gái. Ai đã vẽ điều này, anh suy nghĩ rồi không nhịn được liền lấy bút ra vẽ thêm một chiếc ô lên tay cô gái để che mưa. Xong xuôi, anh cười lớn rồi bỏ đi.

Ngày thứ sáu mươi hai, trời ngột ngạt và hơi nóng.

Giờ nghỉ trưa, cả hai người đều dùng bữa tại một quán ăn bình dân nhỏ gần nơi làm việc. Anh kêu cho mình một đĩa cơm và tách cà phê, vừa ăn anh vừa ngắm phố xá tấp nập. Cô gọi cho mình mấy chiếc bánh và ly cam vắt, rồi trong khi nhấm nháp cô đọc vội tờ báo mới. Họ không nhìn thấy nhau.

Ngày thứ sáu mươi bảy, gió thổi nhiều hơn mọi khi.

Cô vô tình đi đến chỗ bức tường, thoáng nhìn thấy nó lạ hơn trước, cô ghé vào xem. Nhìn thấy chiếc ô màu đỏ tươi ấy, cô lắc đầu tươi cười rồi hứng chí vẽ thêm một chiếc xe bus đi ngang qua một vũng nước lớn và bắn tung về phía cô gái. Chăm chú ngắm kĩ bức tranh lại rồi cô bước đi.

Ngày thứ bảy mươi tư, gió lạnh đột nhiên tràn về, cảm giác thật khó chịu.

Suốt mấy hôm nay, suy nghĩ về bức tường đó cứ chiếm hết tâm trí, anh rất muốn biết ai đã vẽ những bức tranh đó, rồi quyết định đến tìm hiểu và chờ gặp. Anh đến đó hỏi han nhưng không ai biết gì cả, chán nản anh chờ đợi, anh quyết tâm gặp mặt. Một tiếng rồi hai tiếng, ba ngày rồi năm ngày trôi qua, nhưng chẳng thấy ai, Hy vọng dần tắt, anh tiến đến bức tranh, vẽ thêm lên đó rồi lại bỏ đi.

Ngày thứ bảy mươi chín, trời lạnh như cắt, đi ngoài đường người ta phải mặc thêm mấy lớp áo nữa mời chịu nổi.

Cô sực nhớ đến bức tường, nóng lòng muốn biết nó như thế nào, có tiếp tục thay đổi thay không và rồi cô chạy nhanh đến đó. Đến nơi thì cô nhìn thấy một bóng người vừa đi mất, cô nhìn bức tường và mừng rỡ nhận ra đó chính là người đã cùng mình vẽ, vội vã đuổi theo nhưng muộn mất rồi cái bóng đen ấy đã hòa vào dòng người và xe cộ tấp nập của thành phố. Buồn bã cô quay lại, trên bức tường giờ đây có thêm hình một chàng trai, anh ta đang cùng ngồi trên chiếc ghế và lấy thân mình che chắn hết nước cho cô gái. Cười buồn cô thở dài rồi bước đi.

Ngày thứ tám mươi năm, trời âm u và rất lạnh lẽo.

Dạo gần đây, cả hai người đều buồn chán, họ thờ ơ với bất kì chuyện gì xảy ra, chỉ muốn tập trung vào công việc để quên đi hết tất cả nhưng thật không dễ dàng gì. Họ vẫn thường hay nghĩ về bức tường đó cùng những hình vẽ, cả hai cùng cảm thấy dường như người vẽ chúng rất hiểu mình, như muốn động viên hay an ủi đối phương, rồi họ cũng nhớ đến ngày hôm ấy, với kỉ niệm ấy; và có đôi khi, họ nghĩ về nhau. Thỉnh thoảng, hai người đi ngang qua bức tường ngắm nhìn, nhưng thấy nó vẫn không có sự thay đổi gì, họ buồn bã lắc đầu quay về.

Ngày thứ tám mươi chín, trời lại mưa to, cơn mưa cuối cùng của một mùa.

Cô đang ở một nhà hàng sang trọng nhưng lòng cô trống rỗng. Cô vừa chia tay với bạn trai, buồn bã, cô lao ra ngoài đường, dù trời đang mưa to nhưng cô vẫn mặc kệ. Nước mắt cô hòa quyện với nhựng giọt mưa. Cô chạy, chạy mãi và rồi cuôi cùng cũng dừng lại ở một nơi quen thuộc, nơi có bức tường kia. Cô đứng lại dưới mưa, chăm chú ngắm nhìn bức tường. Cô lau nước mắt và vẽ lên đó một dấu chấm hỏi lớn. Cô buồn bã quăng cây bút đi rồi tiếp tục ôm mặt đứng khóc. Mưa rơi xuống ướt đẫm, từng giọt mưa, từng cơn gió chạm vào da thịt khiến cô cảm thấy thật lạnh lẽo, thật bi quan. Đột nhiên, cảm giác ấy biến mất, giật mình ngẩng mặt lên, cô nhận ra cây dù này, cô nhận ra anh…

Trời vẫn mưa thật lớn, càng lúc càng nặng hạt.

Anh nằm dài trên ghế coi TV, hoảng hốt và sợ hãi, anh nhận ra bức tường mình yêu thích ngày mai sẽ bị phá bỏ. Nhanh chóng, anh bật dậy, cầm theo mấy chụp hình chạy ngay đến đó; có lẽ để tận mắt nhìn nó lần cuối và chụp hình lại, anh cũng hy vọng đối phương cũng sẽ biết tin và chạy đến như mình. Cầm theo cây dù ấy, anh vội vã phóng ra khỏi nhà. Anh không bật dù ngay mà cắm đầu chạy cho thật nhanh, anh sợ mình không kịp, một cảm giác khó tả xuất hiện. Vừa đến nơi, anh bất ngờ nhận ra đã có một bóng người đang đội mưa đứng đó, dáng người dường như với anh rất quen thuộc, như đã gặp qua ở đâu rồi. Người đó toàn thân run run, vừa như lạnh, vừa như đang khóc. Anh bật dù ra liền chạy đến che cho người đó, và rồi anh chợt nhận ra cô…

Cô ôm chầm lấy anh khóc nức nở, anh vỗ về an ủi cô. Cả hai lại cùng nhau đứng dưới một cây dù, cảnh tượng vẫn thật thú vị.

Cuối cùng, họ đã tìm thấy được nhau…

Ngày thứ chín mươi, một ngày mới bắt đầu, nắng sớm tràn ngập khắp nơi, bầu trời hôm nay thật đẹp.

Nơi bức tường mà hôm nay sắp bị phá hủy, từ chỗ dấu chấm hỏi đã xuất hiện một trái tim.

———————————————–

Mùa thu đi qua rồi tuyết lại bắt đầu rơi và mùa đông lạnh lẽo, cô đơn đầy ảm đạm sẽ tới, nhưng có hai người chắc chắn sẽ không cảm thấy như thế nữa, vì họ đã tìm được nhau.

02-04-2010

 HẾT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét