* Thể loại: Cổ trang
* Tình trạng: Hoàn thành
Dựa trên một câu chuyện từng nghe.
Thanh xuân là một
con đường ngắn ngủi đầy vi diệu, trong đó có kẻ thì đường đi bình thường, có
người lại đầy gập ghềnh trắc trở. Có kẻ cười vang một tiếng, có người lệ rơi đầy
mặt. Và cũng chính con đường ấy sẽ dẫn chúng ta tới những kỷ niệm không vì thời
gian trôi qua mà biến mất, cho đến khi buông hơi thở cuối cùng vẫn in đậm dấu ấn
trong tâm hồn.
Mùng năm, tháng bảy.
Xế chiều, mặt trời bắt đầu tắt nắng, lặng lẽ giấu mình
trên đỉnh núi xa xăm, không khí cũng dần se lạnh.
Cách cổng phía Tây kinh
kỳ chừng mười dặm có một tửu điếm không tên tuổi, khách khứa thưa thớt, rất tầm thường nhưng lại đang khiến Trương Luân phải vội vàng tìm
đến. Chàng bước vào, quan sát rồi tiến tới bộ bàn ghế được đặt tại một góc khuất
trong quán.
- Quả nhiên ngươi ở
đây.
Bộ Xuyên Tâm đang
ngồi ở đó, cặp mắt lim dim nửa như mơ ngủ, nửa như chờ đợi. Nghe tiếng gọi, hắn
mở mắt ngạc nhiên:
- Trương đại thiếu gia, ngươi áp tiêu từ Tây
Vực về rồi ư? Sao không ở nhà nghỉ ngơi hay ghé Xuân Miên Lâu thư giãn mà mò đến
chốn bình dân này thế?
Trương Luân trả lời đầy tâm
trạng:
- Ta đến để tìm
ngươi.
- Tìm ta? Tìm ta có
việc gì?
Dù đang trong quán
rượu nhưng gã họ Bộ chỉ kêu một bình trà, hắn rót một chén mời khách xong đùa hỏi:
- Không lẽ vị bằng
hữu mê chim bồ câu kia của ngươi đã có đáp án?
Trương thiếu gia lắc
đầu:
- Chuyện đó giờ đâu
còn quan trọng, ngươi nay đã là văn sĩ nổi danh khắp thiên hạ. Ta tin ngươi đã
thỏa ước nguyện, viết được một tác phẩm tâm đắc nhất rồi.
Bộ Xuyên Tâm cười
nhạt, có lẽ hắn đã đoán ra lý do đối phương đến tìm mình. Trương Luân cũng
không vòng vo nữa, chàng đề nghị:
- Mục tỷ tỷ đã kể
cho ta nghe việc ngươi thách đấu với “Ác Quyền” Chung Cự Kình. Ta muốn khuyên
ngươi đừng tham gia trận đấu đấy nữa.
Bộ Xuyên Tâm nhíu mày:
- Ngươi nghĩ ta sẽ
thua?
Trương Luân vừa hướng
ánh mắt vào đôi bàn tay thư sinh hiện đang đỏ au, toàn vết chai sần của gã họ Bộ,
vừa khẳng định:
- Phải! Võ công ngươi
so với y là một trời một vực, cho dù có cật lực tập luyện cũng không thể nào thắng
được.
Bộ Xuyên Tâm liền giấu
tay vào áo, kế đó vui vẻ trấn an:
- Ba năm nay ta
lang bạt khắp nơi, trải qua đủ thứ chuyện vẫn toàn mạng trở về chắc chắn bản
lĩnh cũng đâu thua kém ai. Ngươi đừng lo nghĩ nhiều! Đây không phải tử chiến, cùng
lắm nằm liệt giường dăm bữa nửa tháng thôi.
Trương Luân xót xa nhìn nụ cười trên khuôn
mặt tiều tụy của bằng hữu. Chàng nổi
giận mắng:
- Chỉ vì một cô
nương không quen biết mà mạo hiểm như vậy, liệu có đáng không?
Bộ Xuyên Tâm chẳng hề
do dự đáp:
- Đáng, đáng chứ! Nếu
không nhờ nàng ấy thì ta đâu được như ngày hôm nay.
Hắn lặng im, trầm
tư hồi lâu mới lại lên tiếng:
- Sau khoảng thời
gian dài phiêu bạt trở về, ta vẫn không có được chút cảm hứng hay ý tưởng sáng
tác gì nên bế tắc đến nỗi tuyệt vọng. Thế là để không lãng phí thêm thời khắc
nào nữa, để quyết tâm quên đi hoài bão tuổi trẻ của mình, ta đành đem vứt bỏ hết
đống giấy bút trong nhà. Nhưng…
Nói đến đây, gã họ
Bộ rạng rỡ hẳn,
giọng điệu đầy trìu mến:
- Đúng lúc đó, một
cô nương xinh đẹp từ đâu bước tới dịu dàng hỏi thăm ta: “Công tử sao vậy? Người
gặp chuyện không vui à?”, đoạn nàng ân cần giúp ta thu nhặt hết số giấy bút
vương vãi khắp mặt đất cùng nụ cười thật ấm áp trên môi. Chính nụ cười tựa như ban
mai ấy không hiểu bằng cách gì đã khơi dậy động lực, giúp ta có thể viết lách
trở lại và hoàn thành được ước mơ.
Trương Luân kinh ngạc:
- Sau đó thế nào?
Bộ Xuyên Tâm đăm chiêu nhấp một ngụm trà xong tiếp tục kể:
- Sau đó, bẵng một
thời gian, ta tình cờ thấy cô nương ấy đang làm ca nữ trong một quán rượu; ta
điều tra mãi mới biết hóa ra nàng tên Mai Khôi, vốn là tiểu thư con nhà khuê
các, song do gia đình thất thế nên phải đi ca hát kiếm sống, nàng chỉ bán nghệ
chứ không bán thân, rất có khí tiết.
Hắn thiểu não than:
- Thế nhưng nàng lại đem lòng si mê tên sở khanh Chung Cự Kình, quả là hồng
nhan bạc mệnh.
Trương thiếu gia gật
gù:
- Ta từng nghe tiếng
xấu của tên họ Chung này, tửu sắc đủ cả. Nữ nhân nào theo y cũng đều chuốc khổ vào thân.
Chàng nhìn kẻ đối diện thăm dò:
- Vì thế ngươi mới hẹn y thách đấu?
Bộ Xuyên Tâm chán nản ngửa mặt lên trời đáp:
- Phải, chỉ còn cách này. Nếu ta thắng, tên khốn ấy hứa sẽ buông tha Mai
Khôi cô nương.
Trương Luân tặc lưỡi trách:
- Sao ngươi không
trực tiếp nói rõ với cô ta?
Bộ Xuyên Tâm thở
dài:
- Có chứ. Ta đã nhiều
lần cảnh báo song nàng không những không tin, lại còn xua đuổi ta, ghét bỏ ta. Cho
nên…
Hắn xúc động hướng
về phía sảnh trên của tửu điếm, hai mắt lộ rõ sự mong chờ.
Lúc này, trong quán
rượu đã có gần chục khách, chủ quán bèn cho một cô nương tay cầm tỳ bà ra ca
hát mua vui. Tuy nàng chẳng sắc nước hương trời, giọng ca cũng không quá tuyệt
hảo nhưng kì lạ thay lại khiến vẻ mệt mỏi, u uất của gã họ Bộ tức khắc tan biến.
Hắn ngắm nàng chăm chú không rời. Trương Luân thấy thế liền hoài nghi:
- Là cô nương ấy
sao?
Bộ Xuyên Tâm khẽ gật
đầu rồi nép mình vào khoảng tối trong góc như thể không muốn bị nàng ca nữ kia
phát hiện. Chứng kiến cảnh tượng khổ sở ấy, máu nóng của Trương thiếu gia lại
trào lên cuống họng, chàng đập bàn giận dữ:
- Ngươi xem ngươi
bây giờ có còn là Bộ Xuyên Tâm mà ta quen biết nữa không? Bỏ cuộc đi, đừng mê
muội nữa! Dù có làm gì thì cô ta cũng sẽ không thích ngươi, kẻ đau buồn nhất sau
cùng vẫn là chính bản thân ngươi mà thôi.
- Cứ tưởng ngươi sẽ
là người hiểu ta nhất…
Gã họ Bộ đưa tay ôm lấy ngực trái, hít sâu một hơi xong chậm rãi bảo:
- Ta không cảm thấy
buồn cũng chẳng cần Mai Khôi cô nương thích. Ta chỉ muốn cảm ơn nàng, bảo vệ nàng,
để sau này mỗi lần nhớ lại sẽ không hối tiếc và thấy tự hào.
Dứt lời, hắn đứng dậy
bỏ đi.
- Hai ngày nữa khi
ta quyết đấu, hi vọng ngươi đến ủng hộ kẻ bằng hữu này.
Trương Luân ngẩn
người dõi theo bóng Bộ Xuyên Tâm khuất dần vào màn đêm. Chợt chàng nhận ra gã bạn
thân đã để quên một vật, đó là cuốn tiểu thuyết của hắn.
Chàng cầm lên đọc rồi
hé miệng cười.
Hai ngày sau.
Một ngày thật đẹp,
trời trong xanh không một gợn mây, khí hậu mát mẻ. Tâm trạng con người cũng nhờ
thế mà trở nên dễ chịu hơn.
Đúng hẹn, Trương
Luân tìm đến bãi đất trống cạnh bìa rừng ngoại ô kinh thành, địa điểm trận thách
đấu diễn ra. Bộ Xuyên Tâm đã có mặt ở đó, ngồi xếp bằng tịnh khí, tĩnh tâm. Nghe
tiếng động, hắn mở mắt cảm kích nhìn bạn mình. Trương thiếu gia chỉ gật đầu, đứng
chắp tay sau lưng, thư thái ngắm trời cao.
Nam nhân vốn là thế,
khi đã hiểu nhau, họ chẳng cần nhiều lời.
Không bao lâu sau, một
thanh âm từ đường cái vang lên:
- Bộ công tử, mi tới
sớm thật.
Đồng thời, một bóng
người phóng đến, Chung Cự Kình rốt cuộc đã xuất hiện. Y tuổi khoảng hai lăm,
thân thể tráng kiện, diện mạo anh tuấn. Trương Luân thầm khen: “Chẳng trách nữ
nhân bị y cuốn hút.”.
Chung Cự Kình liếc thấy
ngoài gã văn sinh còn có kẻ khác, bèn giễu cợt:
- Bộ công tử, mi không
tự tin nên rủ bạn bè tới cổ vũ sao? Cũng tốt, còn có đứa khiêng mi về.
Bộ Xuyên Tâm chẳng
thèm đếm xỉa, lẳng lặng đứng dậy, lôi một tập giấy từ trong áo, đưa lên trước mặt:
- Đây là chi phiếu
năm ngàn lượng bạc. Nếu ta thua, nó sẽ thuộc về ngươi song nếu ta thắng, mong ngươi
giữ đúng giao kèo.
Chung Cự Kình nhún
vai, ra vẻ hiển nhiên:
- Không thành vấn đề.
Chúng ta bắt đầu thôi!
- Khoan đã!
Trương Luân chen
vào, chàng vẫn muốn tránh khỏi can qua nên cố thuyết phục:
- Chung huynh chỉ
việc cầm lấy ngân phiếu rồi bỏ phắt cô ca nữ kia đi. Với số tiền này, huynh muốn
có bao nhiêu mỹ nhân chẳng được, cần gì phải đánh nhau. Vậy là vẹn cả đôi đường, tin rằng tên ngốc kia
cũng sẽ chấp thuận.
Chung Cự Kình xua
tay, thẳng thừng từ chối:
- Thế thì còn gì
thú vị. Ta không thích mất đi đồ vật của mình nhưng vẫn khoái có ngân lượng,
càng muốn dạy cho tên tiểu tử thối kia một bài học, trận đấu này dứt khoát phải
diễn ra.
Trương Luân hết
cách đành buông xuôi:
- Được, vậy mong
huynh đừng phạm sát giới, tránh mất hòa khí.
Chung Cự Kình nhếch
mép cười nham hiểm, y phi lên trước, trừng mắt thúc giục:
- Đừng lôi thôi nữa!
Xin thỉnh giáo!
Trận quyết đấu cuối
cùng đã triển khai.
Bộ
Xuyên Tâm sấn ngay vào phát chưởng, Chung
Cự Kình cũng
oai mãnh xuất quyền. “Ầm!”, quyền chưởng
va nhau, âm thanh vang rền, chỉ thấy gã họ Bộ bị đẩy lùi về phía sau với tốc độ
cực nhanh, hắn phải gồng mình, dồn lực vào hai chân rồi dùng cả hai tay ấn mạnh
xuống đất mới có thể dừng lại.
Lá rừng xào xạc
rơi, chim chóc bay tán loạn. Dưới mặt đất giờ là hai rãnh dài, sâu hoắm, xung
quanh khói bụi mịt mù.
Chung Cự Kình tiếp
tục vận kình truy kích. Bộ Xuyên
Tâm bèn lấy công làm thủ, mau lẹ tung cước đá thẳng vào sống mũi kẻ trước mắt. Họ
Chung chiêu số rất linh hoạt, vừa cúi xuống né đòn đã vươn tay chụp được
cẳng chân địch thủ mà giữ chặt.
- Bộ công tử thấy ta lợi hại chưa!
Y buông tiếng cười dài xong xoay một vòng lấy đà ném đi hết sức, kế đó nhảy
bật lên cao bồi thêm hai quyền vào
bụng gã họ Bộ khiến hắn bay văng ra
ngoài, lưng đập mạnh vào một thân cây cổ thụ rồi ngã lăn xuống đất, bất động.
- Xuyên Tâm!
Trương Luân hoảng hốt
la lên thất thanh. Chung Cự Kình vênh mặt tự đắc nghĩ rằng chiến thắng đã nằm
chắc trong tay, nhưng y nhanh chóng thất vọng, bởi Bộ Xuyên Tâm vẫn loạng choạng
đứng dậy, lau vội vết máu trên khóe miệng xong lại hùng hổ ứng chiến.
Cứ thế thoắt cái đã
đánh hơn bảy mươi hiệp, hai đấu sĩ đều thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm.
Tuy chiếm thế thượng
phong nhưng Chung Cự Kình vẫn không tài nào đả bại được gã văn sinh yếu ớt kia.
Trước nay, y chưa từng phải trải qua trận đấu nào dài hơi như vậy nên cảm giác sốt ruột đã nảy sinh.
Bấy giờ, Bộ Xuyên
Tâm cũng không còn chủ động tấn công nữa, hắn chỉ cố tránh né rồi dùng điệu bộ
trêu ngươi, khiêu khích làm đối thủ càng
thêm phần mất bình tĩnh.
-
Ta giết chết mi!
Chung Cự Kình toàn
thân run lên, nổi trận lôi đình; y chồm tới áp sát, liên
tiếp đánh trúng hông kẻ địch ba quyền.
Gã họ Bộ hự liền mấy
tiếng, nghiến răng nhịn đau không tránh, hai tay nắm lại, vung cao như một quả chùy lớn, bất ngờ giáng thẳng xuống trán của Chung
Cự Kình, y đỡ không được lập tức đầu váng chân nhũn, lui lại vài bước.
Trong khoảng khắc ấy,
trên môi Bộ Xuyên Tâm dường như ẩn hiện một nụ cười.
Hắn chớp thời cơ, như
tên rời cung, nghiêng người gạt chân làm địch nhân ngã chúi mặt xuống đất rồi tức khắc tung mình nằm đè lên
lưng y.
Trận đấu công phu
giờ đã chuyển thành đấu vật.
Bộ Xuyên Tâm bẻ quặt
một tay Chung Cự Kình ra sau, lấy thân thể đè lên cánh tay đó, vừa sử dụng trọng
lượng của mình làm y không cách nào thoát, vừa kẹp cổ siết mạnh.
- Mi làm trò gì thế?
Chung Cự Kình nhăn
nhó vùng vẫy nhưng Bộ Xuyên Tâm thủy chung vẫn không chịu buông bỏ, hắn tập
trung đè người vào giữa vai và cổ của đối phương khiến lồng ngực y bị nén chặt,
hai tay đập đập xuống đất cố lật mình lên nhưng không thể vùng ra được.
Đây là tuyệt kỹ gã
họ Bộ học lóm được khi đang vân du ở Mông Cổ, không ngờ hôm nay thật hữu dụng.
- Đồ chết dẫm, mau
thả ta ra!
Chung Cự Kình giận
sôi gan, điên cuồng giãy giụa. Bộ Xuyên Tâm trán nổi gân xanh, hai tay mỏi nhừ
song vẫn kiên quyết ghì chặt đối thủ. Trương Luân đứng ngoài lo lắng định xông vào
can ngăn nhưng có vẻ không cần thiết nữa rồi.
- Thả ta ra đi! Ta
chịu thua! Ta chịu thua!
Chung Cự Kình tím
tái mặt mày, cắn răng xin hàng. Bộ Xuyên Tâm từ từ nới lỏng và buông tay.
Trận đấu kết thúc,
thắng bại đã phân.
Chung Cự Kình đau đớn
lăn hẳn sang một bên, phì phò thở dốc còn Bộ Xuyên Tâm vẫn nằm yên tại chỗ, thống
khoái cười thật to. Trương Luân nhẹ nhàng đỡ bạn ngồi dậy, toàn thân hắn xây
xác trông rất thảm hại.
- Thắng rồi… Tiểu
Trương, ta thắng rồi…
Bộ Xuyên Tâm im lặng
suốt trận đấu, giờ mới chịu cất tiếng vui mừng. Trương Luân tươi cười tán thưởng
bằng hữu, kế đó liền quay qua gọi lớn:
- Mục bổ đầu, tỉ mau
ra thôi!
- Hay, Bộ tiểu tử
đánh khá lắm!
Mục Bất Lãm tấm tắc
bước ra, dắt theo cùng một người, đó chính là Mai Khôi cô nương.
- Trương đệ nhờ ta đưa cô ấy
tới đây.
Nữ bổ khoái giải
thích:
- Cô nương ấy chưa
biết gì về trận thách đấu này nên ta đã kể rõ tất cả. Giờ có lẽ cũng thông suốt
hết rồi.
Bộ Xuyên Tâm tự
mình đứng dậy, cố sức tiến đến chỗ Mai Khôi nhưng cô ta vừa lộ diện đã khóc lóc
chạy về phía tình lang, hờn dỗi:
- Huynh mang muội
ra làm vật cá cược sao?
Chung Cự Kình bại
trận trong lòng đang không vui, thế là y giận cá chém thớt, một quyền đoạt mạng
tuyệt tình nhắm vào tim người đẹp.
- Mẹ kiếp! Đều tại
con đàn bà này.
“Bình!” một tiếng
long trời nở đất, máu tươi bắn ra như mưa.
Máu của Bộ Xuyên
Tâm.
Trong chớp mắt, hắn đã nhào
đến dùng thân mình đỡ cho Mai Khôi rồi gắng gượng nói được thêm mấy câu thì gục
xuống bất tỉnh:
- Hẹn cô nương tại nơi
chúng ta lần đầu gặp gỡ.
Mai Khôi hét toáng
lên sợ hãi. Trương Luân lao tới ôm lấy gã họ Bộ, nghẹn ngào:
- Tên ngốc này,
ngươi nhất định không được chết!
Chung Cự Kình bật
cười ngây dại rồi phóng vút vào rừng sâu mất dạng. Mục Bất Lãm cũng chẳng muốn
truy đuổi, nàng lấy từ đai lưng một lọ “Thủy tinh ngọc châu đơn” đưa cho Trương
thiếu gia, kế đó đặt tay lên vai chàng, vừa ra lệnh vừa động viên:
- Tỉ sẽ đi tìm đại
phu tới ngay, đệ hãy cho hắn uống thứ thuốc này cầm cự. Mọi chuyện sẽ ổn cả
thôi!
Nói đoạn, nữ bổ khoái
quay đầu xuất phát ngay nhưng vẫn quắc mắt lườm Mai Khôi một cái. Cô ả chột dạ,
nôn nóng định bỏ đi. Trương Luân thấy vậy liền gọi:
- Cô nương đi đâu thế?
Mai Khôi không chút
giấu giếm:
- Tôi thực sự biết
ơn Bộ công tử từ tận đáy lòng song tôi vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh Chung đại ca,
chắc giờ huynh ấy đang rất khốn khổ, người duy nhất hiểu được huynh ấy chỉ có
tôi mà thôi.
Trương Luân bàng
hoàng, từng câu từng chữ như sét đánh ngang tai, chàng truy vấn:
- Cô nương đã đọc
qua cuốn sách viết về cô của tên ngốc này chưa?
Mai Khôi không trả
lời, vẻ mặt đầy ngơ ngác làm Trương Luân hụt hẫng vô cùng nhưng chàng vẫn cố chấp
hi vọng vào niềm tin của bằng hữu:
- Cô từng gặp hắn
trước khi cuốn sách ấy được viết, cô nhớ chứ?
Mai Khôi nghĩ ngợi trong
chốc lát xong chỉ lắc đầu mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Trương Luân giật mình sửng
sốt.
Phải chăng đây chính
là nụ cười ngày hôm ấy, nụ cười gã họ Bộ khắc cốt ghi tâm? Nhưng sao lúc này nó
thật lạnh lẽo, thật vô tình.
Mai Khôi hấp tấp đuổi
theo tình nhân, cô ta không hề ngoái lại, dù chỉ một lần. Trương thiếu gia lặng
thinh nhìn bóng nàng ca nữ xa dần, đầu óc chàng mông lung một câu hỏi:
“Liệu ai mới là kẻ
đáng thương nhất trong câu chuyện này?”
Tiếng ho kéo chàng
về thực tại. Bộ Xuyên Tâm đã hồi tỉnh, hắn vừa mở mắt đã thều thào nói:
- Tiểu Trương… Cuộc
hẹn… Cuộc hẹn…
Trương Luân bất lực,
không thể nhẫn tâm thuật lại chuyện vừa qua, chàng bặm môi nhìn vào gương mặt
thỉnh cầu của gã họ Bộ mà chạnh lòng. Cuối cùng, chàng quyết định:
- Được, để ta giúp
ngươi.
Chàng đứng lên,
quàng vai dìu kẻ bị thương cất từng bước khó nhọc, nặng nề. Đi được một đoạn, bỗng
nhiên Bộ Xuyên Tâm kêu lên và mừng rỡ lết nhanh về phía trước:
- Tới rồi, nàng rốt
cuộc đã tới rồi.
Trước mặt họ chỉ là
một khúc sông vắng lặng nhưng Trương Luân vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, bởi vì chàng biết
rằng gã văn sinh đã nhìn thấy được nàng thơ trong tâm trí mình.
Hoàng hôn dần
buông, hai bóng người kéo dài in xuống mặt đường.
27-07-2015
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét