* Rating : K
* Status : One shot – Complete
* Status : One shot – Complete
Hơn hai giờ sáng, bầu trời tối đen như mực, phố xá lặng yên. Cả dãy phố chỉ còn cửa hiệu tạp hóa nhỏ nằm ở góc đường là còn sáng đèn buôn bán.
Ben, người nhân viên duy nhất trực quầy hàng đêm nay đang ngồi
gục mặt xuống bàn thu ngân ngủ gật. Mơ chập chờn chưa được bao lâu, cậu ta bật
dậy, cặp mắt thâm quầng đầy tia máu quét khắp cửa hiệu để xác định mình vẫn ở
đúng vị trí trong hiện tại.
– Là nó, lại là nó.
Ben mệt mỏi vuốt mặt. Đã ba hôm rồi cậu chưa hề được ngủ
ngon giấc. Hễ thiếp đi là cậu mơ thấy một cơn ác mộng về hai bóng ma đen thui
đang cùng nhau xẻ thịt một con quái vật khổng lồ.
Rồi chúng bay thẳng lên trời trong luồng sáng trắng xóa. Thứ
ánh sáng quái dị đó lần nào cũng khiến Ben giật mình tỉnh giấc, sống lưng lạnh
toát cùng cảm giác như thể những gì vừa trải qua là sự thật chứ không phải nằm
mơ.
Trước giờ cậu ta chưa từng bị như vậy.
– Chắc mai phải đi khám bác sĩ thôi, hy vọng mình không sao.
Ben lo lắng thở dài. Cậu vỗ vào trán mấy cái, cố gắng không
nghĩ ngợi vớ vẩn nữa rồi cầm ly cà phê lên, uống một ngụm thật lớn cho phấn chấn
tinh thần.
Đúng lúc ấy, chiếc chuông trên cửa rung lên leng keng. Một vị
khách bước vào, hỏi:
– Ở đây có pin Energizer loại AA không?
Đó là một người đàn ông da màu, cao dỏng, toàn thân từ cặp mắt
kính tới bộ vét và đôi giày da, mọi thứ đều xuyệt tông màu đen lịch lãm.
– Xin quý khách đợi một chút.
Ben đặt ly cà phê xuống bàn, lúi húi quay ra sau lấy một hộp
pin. Người khách vui vẻ gỡ cặp kính đen cài vào túi ngực, chọn trên giá bày báo
một tờ tạp chí thuộc dạng lá cải, trên trang bìa đang đăng tin về mấy vụ án mạng
chưa tìm ra hung thủ, nạn nhân và hiện trường đều bị rút khô nước rất bí ẩn.
– Tôi mua thêm cái này, tính luôn vào nhé.
– Của quý khách hết mười lăm đô.
Bây giờ, Ben mới nhìn rõ được diện mạo của khách hàng. Tự
dưng cậu cảm thấy người đàn ông này có chút quen thuộc, mặc dù chẳng thể nào nhận
ra anh ta là ai.
– Xin lỗi, hình như chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?
Ben mỉm cười bắt chuyện. Người áo đen lắc đầu nói:
– Có lẽ không, tôi mới đến đây lần đầu.
– Sao nhìn anh quen lắm. Chắc chắn, tôi đã gặp ở đâu rồi. Để
xem…
Ben cau mày, cố nhớ. Người đàn ông chỉ vào mình cười cười:
– Hay tại nhìn tôi giống Will Smith quá? Ai cũng nói vậy hết.
Anh chàng cười khoái chí như thể câu đùa của mình rất thú vị.
Bỗng có tiếng tít tít vang lên. Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại
di động nhỏ màu bạc sáng bóng, mở máy trả lời.
– Mọi việc ổn chứ Kay? Sao? Mục tiêu xuất hiện? Tôi đến
ngay.
Anh ta lập tức phóng ra ngoài, quên cả hộp pin và tờ tạp
chí.
– Anh gì ơi, anh bỏ quên đồ nè!
Ben cuống quýt gọi, đuổi theo. Vị khách bí ẩn chạy rất
nhanh, loáng cái đã chuẩn bị mất hút trong màn đêm. Không hiểu sao Ben lại lao
theo bóng lưng anh ta. Cậu gắn chặt mắt vào đường nét lờ mờ phía sau bộ vét
đen. Người đàn ông ngoặt ở góc phố. Ben chậm bước lấy lại nhịp thở. Cậu biết
chính xác nơi anh ta tới, ở cuối con phố này là một bãi đất hoang.
Vị khách kì lạ kia đang ở đó cùng một người đàn ông mặc đồ
đen khác. Ông ta trông đã vào cuối độ trung niên, đang cùng người bạn trẻ tuổi
hơn ôm chân, khóa tay của một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô ta tức giận vùng vẫy,
hét lên:
– Các ngươi giết em trai ta! Các ngươi phải trả giá!
Ben hoảng hốt thụp xuống sau một chiếc xe rác. Cậu lần mò hết
các túi trên người để tìm điện thoại gọi cho cảnh sát, nhưng tất cả đều trống rỗng.
“Chết tiệt! Tính sao đây?”
Ben vò đầu, phân vân không biết nên co giò bỏ chạy hay xông
lên cứu người. Cậu hít sâu một hơi rồi đánh bạo ngó ra quan sát tiếp tình hình.
Cô gái kia vẫn đang bị khống chế, gương mặt xinh đẹp méo xệch đi.
“Khỉ thật! Liều thôi!”
Máu nóng trào lên, Ben cuối cùng đã có quyết định. Cậu đứng
thẳng dậy quát lớn:
– Này! Bọn dâm tặc thả cô ấy ra mau!
Hai người áo đen ngơ ngác quay ra nhìn. Ngay lúc đó, cô gái
vùng dậy, cơ thể vặn vẹo một cách dị thường thoát khỏi bốn bàn tay đang kìm giữ
mình. Cô ta lao về bên trái và rít lên một âm thanh quái gở.
Bất ngờ, phần quần áo cùng da thịt ngoài của cô ta chảy tan
như nước, bên trong lộ ra một sinh vật kì dị, cao tầm chục mét, thân hình cục mịch.
Mùi tanh tưởi bốc lên làm cây cỏ xung quanh héo khô đồng loạt.
– Quái… Quái vật!
Ben ngã nhào xuống đất, há hốc miệng sợ hãi. Hai người vận
vét đen bèn lao tới chiếc xe hơi đen bóng đang đậu gần đấy. Con quái vật mở miệng
phun ra một luồng nhớt. Người khách của cửa hiệu lăn vòng trên đất tránh thoát.
Mùi thối càng xộc lên nặng hơn.
– Họ không trả đủ lương để mình ngửi cái thứ kinh khủng khiếp
này.
Đối thủ trẻ tuổi ném vào người con quái một viên đá. Nó lắc
lư thân hình ục ịch, cái đuôi quất xuống suýt đè bẹp anh ta. Bụi đất khiến anh
chàng ho sặc sụa. Quái vật gầm to và quét đuôi một lần nữa hất ngã đối phương.
– Dọn “tráng miệng” đi Kay! Tôi sắp chịu hết nổi rồi.
Người đàn ông lớn tuổi đã mở được cốp xe. Ông lấy ra khẩu
súng hai nòng đồ sộ bóng loáng ánh bạc. Ông gếch súng lên vai gọi:
– Ê! Đồ xấu xí béo phì nhớp nháp. Ăn cái này này.
Quái vật quay đầu, rống lên với ông. Họng súng chĩa thẳng
vào nó. Hai luồng nhiệt cực mạnh bắn ra.
“Bùm!” một tiếng, sinh vật dị thường kia nổ tung thành bụi.
Gió đêm cuốn sạch tàn tích không để lại dấu vết gì.
Vị khách ban nãy bước đến kéo Ben đứng dậy. Anh ta hỏi:
– Ổn chứ anh bạn?
Cặp mắt anh ta mở to ngạc nhiên:
– Lại là cậu?
Ben vẫn chưa hết bàng hoàng. Cậu giơ cái túi ni lông lên:
– Anh… Anh để quên đồ.
– Cám ơn.
Vị khách cầm hộp pin, bóc vỏ lấy hai cục lắp vào một thiết bị
có kích thước bằng điếu xì gà, giơ nó lên trước mặt người đối diện.
– Để tôi nghĩ cho cậu một câu chuyện hay hay… À mà thôi, cứ
quên sạch việc mới nãy đi vậy!
Anh ta lại lôi cặp kính đen ra, đeo vào rồi nhoẻn miệng cười
thật tươi:
– Chúc ngủ ngon!
Dứt lời, một thứ ánh sáng chói mắt lóe lên bao trùm mọi vật,
gây choáng y hệt ánh đèn flash máy ảnh. Khi thứ ánh sáng ấy tan đi, chỉ còn lại
mình Ben ở đó, đầu óc trống rỗng, không nhớ được những chuyện vừa xảy ra.
Song cậu vẫn cảm nhận rất rõ được một việc, giấc ngủ ngon
lành đã trở về với mình.
– Thế là đỡ mất tiền khám bác sĩ rồi.
09-11-2014
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét