Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

Bộ Kinh Vân - Tản Mạn Về Mây

Có nhiều nguyên nhân để con người ta trở lên lạnh lùng, cô độc, và sự cô độc ấy dù là lớn lao dến đâu thì cũng có giới hạn. Nhưng với người được mệnh danh là Tử Thần Bất Khốc thì không, cuộc đời anh dù chủ quan hay khách quan đều gắn liền với hai chữ cô độc, một sự cô độc tuyệt đối.

Bộ Kinh Vân trong tác phẩm truyện tranh PHONG VÂN của tác giả Mã Vĩnh Thành là một con người cô độc, cuộc đời anh so với Nhiếp Phong - sư đệ của mình thì có phần bất trắc hơn. Chính vì thế mà trông anh cứng cỏi và hiên ngang và rất già dặn. Anh có một quá khứ tuổi thơ đau buồn và đầy sóng gió, nó đã biến anh từ một người sinh ra đã lạnh lùng lại càng trở lên băng giá, đơn độc hơn, anh đã nói như khẳng định: " Trên đời này có một loại người không bằng hữu, không người thân. Nếu có chỉ là sự cô đơn cùng chết chóc và loại người đó chính là tôi.".

Tôi sẽ không kể lại về lý lịch cuộc đời của anh, bởi nếu ai đã chịu đọc những dòng viết này thì chắc chắn cũng đã đọc qua bộ truyện Phong Vân, cũng biết khá nhiều về anh. Điều làm tôi xót thương cho Vân nhất chính là tình yêu của anh, Kinh Vân chỉ yêu ba người phụ nữ và lần nào cũng có kết thúc đau thương. Có lẽ Vân sinh ra không phải để dành cho tình cảm nam nữ, nhưng anh đã có một mối tình đầu mãnh liệt với Khổng Từ, mối tình thứ hai tha thiết với Sở Sở, và mối tình thứ ba nồng thắm với Tử Ngưng. Nếu có hỏi Bộ Kinh Vân yêu ai nhất thì thật khó trả lời, nhưng tôi nghĩ đó là Tử Ngưng vì nàng chỉ là một thôn phu nghèo, mắt thì mù, không biết Kinh Vân là ai nhưng vẫn yêu anh sâu sắc, có thể chết vì anh. Theo tôi đây là lần thứ hai Vân có một thứ gì đó thật sự là của mình. Thứ nhất là Tuyệt Thế Hảo Kiếm, thứ nhì chính là gia đình nhỏ với Tử Ngưng... Dù cho trên gương mặt lạnh lẽo của Bộ Kinh Vân nụ cười chưa bao giờ xuất hiện nhưng trong cuộc đời, anh ta đã từng khóc 3 lần. Lần đầu tiên là người con gái mà Bộ Kinh Vân thương yêu bị gả cho Đại sư huynh Tần Sương, do âm mưu của Hùng Bá .Lần thứ hai là Bộ Kinh Vân lỡ tay giết chết Khổng Từ và lần thứ ba cũng là lần cuối cùng Bộ Kinh Vân khóc khi Bộ Thiên chết.


Thật ra tuy là Tử Thần nhưng Kinh Vân vẫn tràn ngập yêu thương, anh yêu quý nghĩa phụ Hoắc Bộ Thiên, yêu thương Phong sư đệ, quý trọng sư phụ Vô Danh và dành hết tình cảm cho người thân ruột thịt duy nhất còn lại của mình là con trai Bộ Thiên. Tuy lạnh lùng như thế nhưng Vân thật sự là một người cha tốt, dù không nói chuyện với con được nhiều nhưng những gì anh truyền thụ, dạy dỗ cho Bộ Thiên đều quý báu, chân thực. Dù cho Bộ Thiên có nhập ma, anh vẫn chia sẻ và thấu hiểu cho con mình điều mà sư đệ Nhiếp Phong không thể làm được vì hai chữ " đạo nghĩa ".

Ai cũng bảo anh là ma đầu giết người không ghê tay nhưng tất cả những gì anh làm cho võ lâm, hy sinh cho thiên hạ há lại không đủ để bù đắp sao ? Sư đệ Nhiếp Phong nổi tiếng nhân nghĩa nhưng cũng từng nhập ma giết người vô số, thần thoại Vô Danh cũng từng vì uy danh mà phá Thập đại môn phái... Âu thiện và ác chỉ cách nhau bởi một sợi chỉ mỏng nhưng thật khó để vượt qua nó và ai có được bản lĩnh đó thì chắc chắn chính là một truyền kì..

Có thể Bộ Kinh Vân không phải là một anh hùng đúng nghĩa nhưng với tôi anh mãi mãi là huyền thoại về Tử Thần, một thần chết đặc biệt...

Quả thật:

"Tử thần tuy bất khốc,

Sao lệ vẫn tuôn rơi.

Dòng nước bình yên chảy,

Lòng này hoài nhớ mong."

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

Twilight Có Thật Sự Hay?

Poster phim
 Dạo gần đây tác phẩm Twilight của Stephanie Meyer là chủ đề nóng sốt trên mạng, kể cả là tiểu thuyết hay phim ảnh. Có rất nhiều người, nhất là các fan nữ tỏ ra hâm mộ và đề cao tác phẩm này một cách rất hùng hồn và mãnh liệt. Riêng cà nhân tôi lại không thích tác phẩm này, nó quá nhiều điểm vô lý, nội dung ý nghĩa thì quá sáo rỗng và đặc biệt là sự sáng tạo rất chi là... nonense của tác giả. Sau đây mình xin đưa ra một vài chi tiết "kinh hoàng" của truyện:
Bìa sách

1. Ma cà rồng mà có thể sáng lấp lánh ngoài ánh sáng sao (oh my god !!!), không những thế lại còn miễn nhiễm với tỏi, nước thánh hay những thứ kiểu đấy. Da thịt thì cứng như bê tông, chỉ có bọn người sói trong Twilight mới trị được (cái này nhái Van Hellsing). Chưa kể đến các khả năng như di chuyển siêu nhanh, mùi hương quyến rũ, vẻ đẹp thần thánh để thu hút con mồi (các cô gái ngây thơ ngu ngốc hay các chàng trai thừa hooc môn)

2. Tại sao chỉ cần 1 vết cắt trên tay Bella mà cũng khiến chàng Jasper phát cuồng vì khát, trong khi đó đên trường thì anh này lại không sao ?? Nên nhớ là cả trường nhiều nữ nhé, mà đến ngày đặc biệt của tháng thì...

3. Mình xin để nguyên văn lời của 1 người bạn nói về nhân vật nữ chính: "Đơn giản lắm các bạn ạ - Bella không có não, thật sự thì là nông cạn, mình không thích dùng từ ngu ngốc. Ý nghĩ sâu sắc nhất của cô ta là "Mình yêu Edward, vì anh ấy quá hot". Lạy trời, thể loại gì thế này ? Lặp đi lặp lại suốt cả bộ truyện là cái suy nghĩ đó, ngoài ra không có gì trong bộ não rỗng tuếch. Thảo nào mà Edward không đọc được. Các bạn cần chứng minh là cô ta ngu ngốc hả: thì rõ, lang thang 1 mình trong đêm tại 1 thành phố lạ. Không sợ nạn quấy rối tình dục hay bị cưỡng hiếp ? Bà Meyer khuyến khích fan giỏi nhỉ."

Và còn nhiều, thật nhiều những hạt sạn to đùng nữa nằm trong cả bộ truyện này....

Tóm lại, giở từ đầu đến cuối cuốn truyện, hết cả mấy trăm trang sách chỉ để tả xem "anh ý" đẹp như thế nào và "em" say mê anh như thế nào. Đọc xong mới rút ra được quy luật "hoàn hảo, đẹp, giàu, trơ trẽn, bệnh hoạn = ma cà rồng"..... Nói thật tác phẩm này quá dở, quá nhảm nhí, không đáng để mua và đọc 1 chút nào cả.

Stephanie Meyer
.Đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân mình, ai có ý kiến ủng hộ hay phản bác gì xin cứ tự nhiên phản bác.